Old school Easter eggs.
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323981

Bình chọn: 8.5.00/10/398 lượt.

của Funeral

linh hoạt trượt ở trên bàn phím, tôi hôm nay mới biết được con người có

thể có ngón tay xinh đẹp như vậy, linh hoạt như vậy. Ở trong mắt tôi,

ngón tay dài sạch sẽ của anh không phải là đang đánh đàn mà đang trình

diễn vũ đạo cho người tôi xem cảnh đẹp ý vui.

Âm thanh hoa lệ

duyên dáng này của anh tràn đầy trong căn phòng, làm cho tôi không dừng

được mà si mê đối với những âm thanh này.

Đột nhiên, tiếng đàn két một tiếng dừng lại, thì ra là Funeral thấy tôi.

Anh ho khan một tiếng, coi như có chút ngượng ngùng giải thích nói: "Đứa

nhỏ tỉnh, khóc không ngừng, tôi chỉ có thể gảy một khúc đàn mềm mại,

giúp anh đi vào giấc ngủ."

Tôi đây mới hồi phục tinh thần lại,

đem Thánh Duyên ôm lấy, từ đáy lòng tán thưởng nói : "Tôi từ lúc sinh ra tới giờ tôi mới nghe được âm thanh hay như vậy, tay ngươi cũng quá lợi

hại, cùng bàn tay vàng Khúc Đồng Công trong truyền thuyết giống nhau!"

Anh cười nói: "Cám ơn, đây cũng là từ khi sinh ra tới giờ mới nghe lời ca ngợi độc đáo như vậy."

Tôi nhất thời kinh sợ, anh đang cười?!

Tuy rằng chính là động tác hạ khóe miệng rất nhỏ, nhưng chứng thật là anh nở nụ cười!

Funeral cư nhiên lại cười, thật sự là không thể tưởng tượng, hơn nữa, hơn nữa,

nét tươi cười của anh còn gợi cảm như vậy? Có loại quyến rũ như vậy?.

"Làm sao vậy?" Anh hỏi.

"Không, không có gì. . . ." Tôi nhanh thu hồi vẻ mặt hồ nghi, cúi đầu vừa nhìn

đồng hồ, 8 giờ! Cư nhiên đã trễ thế này, tôi nhanh cáo từ: "Cám ơn anh,

thời gian không còn sớm, chúng tôi cần phải trở về."

Đợi chút." Funeral đột nhiên gọi tôi lại, sau đó lấy ra ví tiền, đem toàn bộ bên trong giao hết cho tôi. Tôi kinh ngạc nhìn anh.

"Tiền lương của một mình cô nuôi một đứa nhỏ hẳn là không dễ dàng." Anh giải

thích nói: "Về sau có cái gì khó khăn có thể tìm tôi."

Tôi nhất

thời đỏ bừng mặt, không nghĩ tới anh thật sự tin những lời nói lừa gạt

của tôi, nhưng hiện tại tôi cũng không có lá gan nói cho anh sự thật,

tôi có dự cảm anh nhất định sẽ trở mặt.

Tôi chỉ hảo liều mạng xua tay: "Không cần! Không cần! Cám ơn anh!"

Funeral nhìn tôi, trên mặt tràn ngập thần sắc tìm tòi nghiên cứu. Tôi có tật

giật mình, cuống quít nói: "Chúng tôi đây đi trước, gặp lại sau."

Funeral lại gọi tôi lại: "Muốn bài tin tức về tôi sao?"

Tôi hoài nghi lỗ tai mình đang nghe nhầm: "Cái gì? Cô nguyện ý để cho tôi làm sưu tầm?"

"Cô không phải nói nếu hoàn thành không được công việc thì sẽ bị sa thải sao?" Anh nâng ánh mắt lên: "Bất quá, là có điều kiện."

"Điều kiện gì, ngươi cứ việc nói." Chỉ cần có thể ở trước mặt Hồ Nghi Dĩ lấy lại thể diện, tôi chết cũng cam nguyện.

"Quản gia của tôi hiện bị tai nạn xe cộ đang ở bệnh viện, người mới tôi lại

không tin, cô có thể hàng ngày bớt chút thời gian tới giúp tôi dọn dẹp

lại một chút, tôi liền nhận phỏng vấn của cô, suy nghĩ xem."

Tôi

mừng như điên, vội vàng nói: "Không cần suy nghĩ! Tôi làm sao có thể

không đáp ứng. . . . Vậy khi nào thì có thể làm phỏng vấn?"

Đây mới là vấn đề quan trọng nhất .

Funeral trầm tư một hồi, đề nghị nói: "Như vậy đi, mỗi ngày tôi trả lời cô một vấn đề."

"Mỗi ngày một cái?" Tôi thật cẩn thận cùng anh thương lượng: "Có thể hỏi nhiều chút hay không?"

"Không nên có lòng tham quá mức." Anh nhẹ nhàng nói, trên mặt một mảnh bình

tĩnh, nhưng tôi lại không hiểu sao sợ hãi, vội vàng nịnh nọt cười cười:

"Đúng đúng đúng, một cái đã đủ."

Thật sự là, người khác cho chút màu sắc, liền mở ra phòng nhuộm, Vệ Tịnh Nhã, phải biết chừng

"Tốt, ngày mai cô đến đây đi." Funeral đem cái chìa khóa phòng đặt trên tay của tôi.

"Tốt, tốt. Tôi nhất định sẽ đem phòng quét dọn sạch sẽ." Sợ anh đổi ý, tôi vội vàng thu hồi cái chìa khóa, vui vẻ cáo từ.

Đi ra khỏi phòng, phát hiện mưa đã sớm ngừng lại, bầu trời đầy sao, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp.

Tôi đối với bầu trời cười ha hả ba tiếng: Hồ Nghi Dĩ, lần này tôi tuyệt đối khiến ngươi không phản đối được. Ngày hôm sau, một cái ngựa chạy tán loạn (chạy nhanh, không thẳng, có lẽ là

do hưng phấn quá) xông lên đến trong nhà Funeral, ý chí chiến đấu sục

sôi dâng lên, giặt quần áo, quăng rác, sửa sang lại phòng, người đầy mồ

hôi, xương sống thắt lưng đau nhức, nhưng vừa nghĩ tới sẽ làm ra bài sưu tầm về Funeral mà trước nay chưa phóng viên nào làm được, lập tức trong lòng nhịn không được mà kích động.

Funeral mở cửa chính bước vào thì tôi đang lau sàn cầu thang, thấy bóng dáng của anh, lập tức tiến ra đón, mặt tươi cười: "Anh đã trở lại."

Funeral ngơ ngác liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó gật gật đầu, xem như trả lời tôi.

Đã quen với thói quen lạnh lùng của anh, tôi không để bụng, bắt đầu khoe

ra thành quả lao động của mình: "Thế nào? Phòng ở quét dọn sạch sẽ

không?"

Anh nhìn quanh bốn phía: "Cũng không tệ lắm."

"Sao lại là cũng không tệ lắm?" Tôi sờ sờ cái bàn, đưa tay cho anh xem: "Đây, quả thực là không còn một hạt bụi!"

Thời điểm giành công nhất định phải tận hết sức lực.

Funeral đương nhiên biết tôi muốn làm gì, anh nhàn nhã ngồi ở trên sô pha, nói thẳng: "Hôm nay muốn hỏi tôi vấn đề gì?"

Tôi vừa nghe, tươi cười rạng