Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322913

Bình chọn: 9.5.00/10/291 lượt.

tung bay, tia nắng mông lung chiếu vào phòng, một phòng

nắng sáng.

Nguyên lai, là một giấc mộng.

Tôi nhức đầu, thật là, quá chân thực rồi, bây giờ ở cổ tay vẫn còn cảm giác được đau âm ỉ.

Cổ tay? Tôi nhìn kỹ, cổ tay phải được quấn một lớp băng gạt dày.

Tôi chấn động, không phải là mộng, thật sự đã phát sinh!

"Tỉnh?" Nhiễm Ngạo cầm một chén cháo đi vào bên cạnh tôi, đem gối đầu nhấc lên, để cho tôi dựa vào.

Nhìn Nhiễm Ngạo bận trước bận sau, tôi đột nhiên có một loại cảm giác đã

trải qua rất lâu rồi, rõ ràng chỉ mới rời đi vài ngày, gặp lại, lại đã

xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Đây là cháo bổ máu anh vừa mới nấu, mau ăn khi còn nóng." Nhiễm Ngạo ngồi ở bên cạnh tôi giúp tôi ăn.

"Tại sao muốn chăm sóc tôi?" Chợt nhớ tới âm thanh lạnh lùng ngày đó trong

điện thoại của anh, tôi bực mình nói: "Tôi làm nhiều chuyện phản bội anh như vậy, anh nên đem vết thương của tôi làm nặng thêm, dù sao tôi chết

cũng chưa hết tội."

Nghe vậy, Nhiễm Ngạo một tay ôm lấy tôi, làm

tôi không thở nổi, hung hăng nói: "Về sau không cho phép làm loại chuyện ngốc như vậy, nghe thấy không!"

Thanh âm vẫn còn nỗi khiếp sợ .

Tôi bỗng nhiên hối hận vì đã nói nặng lời như vậy..., nguyên lai anh đang lo cho tôi.

Nhiễm Ngạo hôn tóc của tôi, dần dần bình tĩnh trở lại: "Thực xin lỗi, anh

không biết ngày đó em gặp phải nguy hiểm, còn nói nhiều lời hồ đồ trong

điện thoại như vậy. Thực xin lỗi."

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói ra một nghi vấn phức tạp: "Vì sao anh biết tình huống nơi này?"

"Có người gửi ảnh chụp cho tôi."

"Ảnh chụp gì?"

Nhiễm Ngạo đưa cho tôi một chồng ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp tôi cùng

Funeral ở chung một chỗ, trong đó dễ thấy nhất là: Funeral hôn gương mặt của tôi, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là ngày chúng tôi đi lặn

bị chụp được, nhìn qua thập phần mờ ám.

Tôi có chút kinh ngạc,

lúc ấy rõ ràng không phải không khí như thế, nhưng vì cái gì ảnh chụp

lại có thể gây cho xem người loại cảm giác này? Bất luận kẻ nào xem đều

sẽ tưởng lầm là hai người yêu nhau tha thiết ở vành tôii và tóc mai chạm vào nhau.

Cho nên, Nhiễm Ngạo mới có thể phẫn nộ như vậy.

Lúc này, tôi nhìn ảnh chụp, nhìn ánh mắt của những người đứng xem. Nguyên

lai, từ tầm mắt người khác nhìn lại, chúng tôi lại thân mật như vậy,

không thể tin.

Luôn luôn tự nhận là không thẹn với lương tâm, cho tới bây giờ không muốn tránh nghi ngờ của người khác. Chỉ chân chính

tin tưởng mình là người trong sạch sẽ không để ý đến ánh mắt người khác, nhưng tôi lại bất đồng, tôi thực tham lam, tôi muốn Nhiễm Ngạo hoàn

toàn tin tưởng, lại chưa có giải thích lý do.

Để tay lên ngực tự

hỏi, ban đầu ở trong nhà nghe thấy âm thanh của Hồ Nghi Dĩ thì tôi cảm

giác ra sao, ở trong lòng đã tin tưởng Nhiễm Ngạo sao?

Cảm tình

có đôi khi thực vững chắc, có thể chịu nổi chiến tranh, tử vong. Có đôi

khi cũng rất yếu ớt, có khả năng không thể thừa nhận đối phương vì một

câu nói vô tình.

Gây nên hiểu lầm thì tốt nhất là giải thích cùng lý giải, là quý trọng.

"Nhiễm Ngạo, " tôi giương mắt lên, thành khẩn nói: "Em cùng Funeral, thật sự không có xảy ra gì cả. Anh tin tưởng không?"

"Tôi tin tưởng." Nhiễm Ngạo nâng tay trái bị thương của tôi lên (khúc này là do tác giả viết sai, tôi ko khẳng định dc nên ko sửa, ở trên ghi tay

hữu, dưới lại ghi tay tả, bó tay), trong mắt tràn đầy thương yêu: "Anh

thực áy náy, vì sao anh lại không có tin tưởng với chúng ta? Vì sao ép

cho em đổ máu, tôi mới có thể tin tưởng? . . . Em sợ đau nhất bình

thường chỉ quẹt bị thương tay cũng đã khóc, nghĩ đến em lấy cái kia cắt

xuống, toàn bộ tim anh đều chặt lại ."

Không phải không tín nhiệm, mà là rất để ý, mới có thể sợ hãi mất đi.

Ôm cổ Nhiễm Ngạo, tôi vùi đầu vào lồng ngực của anh: "Nhiễm Ngạo, về sau

gặp được hiểu lầm thì chúng ta đều cho đối phương 10 phút để biện bạch

được không? Không cho xen miệng vào, không được kích động, không được bỏ đi."

"Tốt." Nhiễm Ngạo trêu đùa tôi: "Chỉ cần em không nói uống rượu say... Mà nói dối."

"Cái lời nói dối kia kém sức thuyết phục vậy sao? Em đã nghĩ thật lâu." Tôi

bất mãn, đột nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, là ai âm hiểm như vậy

chụp ảnh em, còn gửi cho anh?"

Chẳng lẽ là Hồ Nghi Dĩ, bất quá

hiện tại cô ta hẳn là còn trong bệnh viện cùng Hành Bình đấu võ mồm,

không có thời gian quản chuyện của tôi. Vậy là ai đây?

"Là chú anh ." Nhiễm Ngạo giúp tôi bỏ nghi hoặc.

"Vì sao ông ấy muốn làm như vậy?" Tôi nhíu mày: "Chẳng lẽ đem chúng ta chia rẽ thì ông có thể có được Tào thị sao?" "Ông nghĩ tới khi anh rời đi, như vậy liền có thể nhân cơ hội phá huỷ công ty của chúng ta."

"Nếu anh biết thế, sao còn đi !" Tôi kinh ngạc nhìn anh.

"Bằng không thì sao?" Nhiễm Ngạo nhéo lỗ mũi của tôi: "Có người ở trong điện

thoại nói muốn ly hôn với anh, anh dám không đến đem cô ấy trở về sao?"

Đang ở lúc này, di động Nhiễm Ngạo vang lên, anh tiếp ngay, bên kia không

biết nói gì đó, ánh mắt của anh nghiêm túc lên: "Tốt, đã biết, trước

không cần bối rối, mấy ngày nữa tôi liền trở về."

"Thế nào?" Chờ anh cúp điện thoại, tôi vội vàng hỏ