
oại Hy Lạp,
tràn ngập sức mạnh.
Anh đi đến bên cạnh tôi, đem tôi kéo lên, "Tôi không sao." Anh nói.
Tôi vui mừng, không ngừng gật đầu.
Anh thay tôi lau đi nước mắt: "Em biết không? Vừa rồi con cá mập kia, muốn
đem tôi trở về làm ông xã nó. Nhưng tôi nói cho nó, ở trên thuyền có phụ nữ tôi yêu, tôi đã đáp ứng phải đợi cô ấy, không thể nuốt lời, nó thế
này mới bỏ qua."
Nghe vậy, tôi nhịn không được cười ra tiếng.
Anh tựa hồ nhẹ nhàng thở ra: "Tốt lắm, rốt cục nở nụ cười. Vừa rồi sắc mặt của em quả thực còn khủng bố hơn cá mập."
Tôi dở khóc dở cười: "Anh thiếu chút nữa đã chết có biết hay không!"
"Biết." Anh mỉm cười nhìn tôi: "Tôi còn biết phụ nữ tôi yêu sẽ vì tôi thương tâm."
Tôi rũ mắt xuống, không lời nào để nói.
"Vì sao khi tôi hướng em biểu đạt tình yêu em đều là một bộ dáng áy náy?"
Anh cố ý nhíu mày: "Yêu hay không yêu là từ tôi quyết định, em không cần có trách nhiệm."
Là như thế này sao? Nhưng tôi cũng không thể
gật, không thể hồi báo tình yêu người khác đưa cho, chung quy là một
loại gánh nặng, giống như là Lâm Dã, tôi phụ anh rất nhiều.
Lúc này, Vô Thị cùng Hữu Phi tiến lên quan tâm hỏi, tôi lẳng lặng đi đến một bên.
Đợi cho thuyền cập bờ, liền lặng lẽ rời thuyền, đi chung quanh giải sầu.
Đảo Mã Nhĩ chứng thật là địa phương tốt, tựa như Mạch Đâu Sở nhắc tới:
"Bóng dừa mát rượi, nước xanh trong vắt, trời xanh mây trắng". Phóng tầm mắt nhìn lại, nước biển có nhiều loại màu sắc bất đồng, xanh ngắt, xanh biếc, thâm lam, một tầng một tầng chuyển tiếp, khiến cho người tôi cảm
thấy một loại biến đổi nhiều vẻ, có thể làm cho ngươi quên mất ồn ào náo động ở thế gian trần tục.
Chân trần đi trên bãi cát trắng, mềm
mại, đặc biệt thích ý. Nhìn kỹ, trên bờ cát còn có rất nhiều ốc mượn
hồn, tuyệt không làm người phải sợ hãi, nghênh ngang đi tới đi lui.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh cười vui, ngẩng đầu vừa thấy,
nguyên lai là một đôi tình nhân không coi ai ra gì đang chơi đùa, hôn
môi, giống như trên trời dưới đất họ là người vui vẻ nhất bởi vì có được lẫn nhau.
Mà tôi cùng Nhiễm Ngạo, cũng có thời khắc xinh đẹp như vậy. Một ngày không gặp, như cách tôim thu.
Mà hiện tại. . . . . .
Tất cả đều thay đổi.
Tôi ngồi xuống, mê mang nhìn về phía biển rộng, mãi cho đến khi tia sáng
cuối cùng ở chân trời đã tắt, mãi cho đến màn đêm buông xuống, mới phục
hồi tinh thần lại, xoa xoa đôi chân ê ẩm tê dại, đứng dậy trở lại phòng.
Tắm rửa xong, tôi đi ra lan can, dùng khăn lau tóc ướt át. Trong lúc vô ý ngẩng đầu, phát hiện trời đầy sao, sáng loá.
"Rất đẹp phải không?" Bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Funeral .
Quay đầu, phát hiện anh ngồi ở lan can giữa phòng của mình.
"Buổi chiều em đi nơi nào ?" Anh hỏi: "Tôi tìm em khắp nơi."
"Đi giải sầu, tìm tôi làm gì?"
"Không có việc gì sẽ không có thể tìm em sao?" Anh hướng tôi giơ lên ly rượu: "Lại đây uống sâm banh."
Không phải nói trên đảo không thể bán rượu sao? Bất quá người này ngay cả đàn dương cầm đều có thể mang đến, chút rượu cũng không tính là gì.
"Quên đi, ngày mai đi!" Tôi xin lỗi cười cười.
"Tôi qua đó." Không đến 1 phút, anh liền cầm theo rượu ướp lạnh đi vào trong phòng tôi, tôi lúc lắc đầu, thật sự là cưỡng chế.
Tiếp nhận ly sâm banh anh đưa cho tôi, chỉ thấy trong cái ly dài nhỏ trong
suốt đựng chất lỏng màu vàng, bọt khí giống ngọc trai không ngừng dâng
lên, uống một ngụm, chỉ cảm thấy vị phong phú nhu nhuận, làm cho người
tôi muốn ngừng mà không được.
Chúng tôi cứ như vậy nằm ở trên ghế, nhìn trời không, nâng chén cùng uống.
"Thế nào, được không?" Funeral hỏi.
"Uống ngon!" Tôi khẩn cấp rót một ly nữa.
"Loại bóng đêm này là thích hợp dùng để uống sâm banh nhất." Funeral đem cái
chén giơ lên chóp mũi, chậm rãi nói: "Say, liền có thể sống qua một đêm
này."
"Đại anh hùng, hôm nay sau khi anh nhảy xuống nước không có hối hận sao?" Tôi tò mò: "Đây chính là có cá mập mồm to, chẳng lẽ anh
thật sự không sợ?"
Funeral mặt nhăn mày nhíu: "Kỳ thật lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là. . . . Chỉ là nghe thấy người mẹ kia
hô cứu cứu con tôi, liền không tự chủ được nhảy xuống."
Tôi xúc động: "Anh không phải nhớ tới mẹ anh chứ?"
Funeral yên lặng gật đầu: "Em thấy người đàn bà kia, cô ấy rõ ràng không biết
bơi lội, lại liều mạng muốn tránh thoát những người giữ chặt người mình, muốn đi cứu con. Có phải mẹ đều vĩ đại như vậy hay không?"
"Cũng không phải toàn bộ, nhưng đại bộ phận đều sẽ làm như vậy." Tôi trả lời.
Vậy còn em?" Anh chuyển hướng tôi, hỏi: "Em sẽ vì Thánh Duyên phấn đấu quên mình sao?"
Tôi khẳng định gật đầu: "Đúng."
"Tôi tin tưởng." Anh nhìn tôi: "Mẹ tôi cũng sẽ."
"Funeral, " tôi đặt ly rượu xuống: "Có thể nói cho tôi biết về chuyện cha mẹ anh không? Có lẽ nói ra sẽ dễ chịu."
Funeral rũ mắt xuống, trầm mặc thật lâu sau, khi tôi nghĩ đến anh đã cự tuyệt
thì rốt cục mở miệng: "Tôi chưa từng gặp qua cha tôi, trước khi tôi được sinh ra anh liền từ bỏ chúng tôi."
Tôi ngây người, khó trách anh chưa bao giờ nhắc tới phụ thân của anh, nguyên lai chân tướng như vậy .
"Ông là một hoạ sĩ, đi vào