
luyến đặt nhẫn
cưới lên trên đơn li hôn.
Trời sáng, cô xách hành lý, trước khi người hầu chưa
trở về, rời khỏi ngôi biệt thự đã sống từ sau khi cưới.
Cô bước lên máy bay, không phải là chạy trốn, mà do
cô muốn đi xung quanh một chút. Lưu lạc cũng được, trục xuất cũng không sao. Cô
chỉ muốn ở một mình, lại không nghĩ rằng đây là lúc cuối cùng của cuộc đời.
.*.
Nhìn đám người hoảng sợ thét chói tai trong cabin,
Đào Tâm Nha vẫn thoải mái ngồi trên ghế, trong lòng bình tĩnh dị thường.
Thậm chí lúc này cô vẫn còn tâm trạng nghĩ, lúc anh
nhìn thấy đơn ly hôn sẽ có biểu hiện gì? Sẽ vui vẻ sao? Lúc anh nghe tin cô rơi
máy bay mà tử vong, lại có cảm giác như thế nào? Có thể cảm thấy khổ sở hay
không?
Mặc kệ có hay không thì cũng đã kết thúc rồi…
Khoảnh khắc cô kí tên vào đơn ly hôn, cô đã quyết
định sẽ không yêu anh nữa…
Đào Tâm Nha chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận áp khí
mãnh liệt khi máy bay rơi xuống. Thoáng chốc, cô cảm thấy hô hấp khó khăn, màng
tai đau nhức. Máu ấm áp tràn ngập khắp miệng mũi.
Cô vẫn mỉm cười. Cho dù trong mắt có lệ, cô cũng
không cho nó rơi xuống.
Thực sự, cô đã trả lại tự do cho anh rồi…
Một trăm linh một ngày.
Kim đồng hồ vượt qua số mười hai, ngày lễ tình nhân
đã trôi qua, mở món quà được đóng gói bằng giấy màu vàng ra, ăn hết chỗ sô cô
la vốn muốn đưa cho anh, một miếng lại một miếng, vị cay đắng nồng đậm lan tỏa
trong miệng. Kỳ lạ, vì sao lại đắng như vậy chứ? Rõ ràng đã bỏ rất nhiều đường
mà……
.
.
.
“Reng reng reng –”
“Bộp!” Một bàn tay từ trong chăn bông chui ra, theo
thói quen tìm đến chiếc đồng hồ báo thức đang kêu trên đầu giường, tắt bụp
tiếng chuông chói tai.
Chiếc chăn bông được in những đóa hoa màu xanh biếc
lại phập phồng trên giường, đôi chân nhỏ từ từ thu vào trong chăn, cô gái đang
cuộn mình dưới chăn đó đang từ từ đi vào mộng đẹp, trên giường lại phục hồi yên
tĩnh vốn có của nó… Mười phút nữa trôi qua, lần này, tiếng chuông báo thức từ
điện thoại vang lên, một bàn tay lại từ trong chăn bông mò mẫm sờ đầu giường,
vớ được cái di động, tắt bụp!
Một phút sau, một cái đầu với mái tóc bù xù mềm mại
thò ra khỏi chăn bông.
“Bụp! Bụp! Bụp!” Ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa,
có vẻ như là dùng nắm đấm để đập.
“Tâm Tâm, dậy mau!” Cô gái đập cửa gọi một cách hung
ác. Không còn cách nào khác, ai bảo người chủ căn phòng này rất bám chiếc
giường cơ. “Có chịu tỉnh không thì bảo? Đừng ép tôi phải dựng cô dậy!”
“Có.” Thanh âm yếu ớt từ cái đầu bù xù mềm mại
truyền ra. “Tớ tỉnh đây.”
Vén chăn bông ngồi dậy, nàng dụi dụi mắt, lại ngáp
thêm một lần nữa.
“Cho cô mười phút, rồi mau ra đây ăn sáng.” Trước
khi rời đi, cô gái còn hung tợn uy hiếp. “Mười phút không thấy cô ra thì đích
thân tôi sẽ xử lý bữa sáng của cô, từ nay về sau đừng mơ tưởng tôi giúp cô
chuẩn bị bữa sáng nữa!”
Sau đó, là tiếng dép lê loẹt quẹt xa dần.
Biết Nia nói được thì làm được – và ít nhất sẽ thực
thi trong vòng một tuần liền – người ở trên giường rốt cục cũng rời khỏi cái ổ
ấm áp, đi đôi dép lông mềm mại hình gấu mèo, mái tóc xõa tung rối bời, giống
như một u hồn lướt đến phòng tắm.
Đứng trước bồn rửa tay, cô bóp tuýp kem đánh răng,
đôi mắt vẫn còn tia buồn ngủ mở ra, nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trên kính.
Một mái tóc xoăn xõa tung, màu tóc không phải là màu
đen tuyền, mà lại nhẹ nhàng ánh hạt dẻ, đuôi tóc uốn về phía trong người tạo
thành từng lọn có độ cong đáng yêu, giống một cánh hoa tròn tròn. [Thiên: Tròn
tròn kìa =)); Trà: ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới đâu ;))'>
Cô có một khuôn mặt mịn màng đậm chất trẻ con, lại
thêm đôi mắt to linh hoạt, dưới chóp mũi xinh xắn là đôi môi hồng nhuận, lúc
cười rộ lên bên má sẽ có lúm đồng tiền cực sâu, trông vô cùng ngọt ngào.
Đây rõ ràng không phải là một khuôn mặt xinh đẹp,
nhưng bù lại được cái rất rất đáng yêu, hơn nữa lại không cao đến 1m60. Tại đất
nước Scotland này, chỉ sợ ngay cả học sinh tiểu học cũng cao bằng hoặc hơn cô.
Mà cô lại là người phương Đông, bộ dạng bé bỏng lung linh, nhìn kiểu nào cũng
không giống một cô gái 20 tuổi mà giống một con búp bê xinh xắn hơn.
Cô, tên là Đào Tâm Nha.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, đã hai năm,
vậy mà với khuôn mặt này, cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ.
Trong trí nhớ của cô, một mái tóc lượn sóng đen
nhánh, dáng người nóng bỏng quyến rũ, khuôn mặt thanh tú mang dòng máu lai,
cùng một đôi mắt xanh lam như đá quý.
Người trong kí ức của cô cũng tên là Đào Tâm Nha.
Hai người có cùng một cái tên, nhưng lại có ngoại hình vô cùng khác biệt.
Cô chính là người đã chiếm lấy thân thể của cô gái
cùng tên Đào Tâm Nha.
Sau một lần rơi máy bay, lúc tỉnh lại, cô phát hiện
mình không chết, lại thành một một cô bé phương Đông mười tám tuổi – một cô bé
có cha mẹ khi đi du lịch đã gặp tai nạn xe cộ, đều đã tử vong. Cô bé này chỉ bị
hôn mê ba ngày, nhưng khi tỉnh lại, đã mang một linh hồn khác.
Đối với sự việc kì quái này, Đào Tâm Nha khiếp sợ,
cô không hề biết tại sao linh hồn mình lại nhập vào thân thể cô gái này, là do
thời điểm rớt máy bay và tai nạn