
ầu đứng yên, do dự một lúc, liền cầm một
điếu thuốc đưa người kia.
Anh ta vẫn im lặng, không nói chuyện, trầm mặc tiếp
nhận.
Haier vứt bật lửa qua cho anh ta, anh ta tiếp nhận,
lẳng lặng châm lửa, rồi quăng bật lửa lại.
Lấy lại bật lửa, Haier nhìn mái tóc ẩm ướt dính
sương, đầu vai bị bông tuyết rơi làm cho ướt nhẹp, không hiểu anh ta đã đứng
trong này bao lâu nữa.
Năm trước cũng như vậy, khi anh đến người này đã
đứng đó, mà đến lúc anh rời đi, anh ta vẫn chưa trở về.
Haier nhẹ nói, trong lớp sương khói, thanh âm của
anh thực trầm thấp, “Cậu không cần cảm thấy áy náy.” Cuộc hôn nhân này do em
gái anh dùng thủ đoạn mà có, tuy bị rơi máy bay, nhưng đó là việc ngoài ý muốn.
Hai năm, phẫn nộ lúc trước đã phai nhạt. Cho dù
trong lòng anh vẫn vì cái chết của Tâm Tâm mà đau đớn, nhưng người kia thực sự
không cần vì thế trừng phạt chính mình.
Dù gì cũng từng là bạn bè, thù hận rồi cũng theo
thời gian mà phai nhạt đi thôi.
“Tâm Tâm mất không liên quan tới cậu.” Anh tắt
thuốc, “A Nhượng, đừng bắt Elena phải chờ thêm nữa.”
Anh, Elena cùng Nguyên Duật Nhượng từng là bạn thân
không có việc gì không nói cho nhau, Elena cũng từng chính là vị hôn thê của
Duật Nhượng. Nhưng cuối cùng Nguyên Duật Nhượng lại cưới Đào Tâm Nha. Tuy vậy,
Elena lại vẫn quyết định ở lại bên cạnh Nguyên Duật Nhượng.
Trong năm năm kia, cuộc hôn nhân của em gái anh có
thể nói là hữu danh vô thực*. Còn Elena luôn ở bên cạnh Nguyên Duật Nhượng lại
càng giống vợ chính thức hơn.
*Hữu danh vô thực: Có danh mà không có thực.
Đối mặt với hoàn cảnh này, anh không muốn em gái
mình phải đau lòng, nhưng có thể nói thế nào đây? Hành động lúc trước của Tâm
Tâm làm anh thất vọng vô cùng, cũng khiến cho anh không để ý tới cô nữa.
Cũng không thể ngờ được lại có kết quả như vậy. Đào
Tâm Nha rời khỏi thế giới này, còn Nguyên Duật Nhượng lại không chịu kết hôn
cùng Elena.
Có lẽ Nguyên Duật Nhượng vì áy náy nên không kết
hôn? Dù sao anh ta cũng từng yêu thương Đào Tâm Nha như vậy.
Đào Tâm Nha từng là người em gái mà Nguyên Duật
Nhượng yêu chiều nhất, nhưng chính em ấy lại phá hủy tất cả, kể cả sự thương
mến chiều chuộng mà mọi người dành cho Tâm Tâm lúc trước.
Haier than nhẹ ở trong lòng, nhẹ giọng nói, “Cậu và
Elena đừng vì Tâm Tâm mà áy náy. Là Tâm Tâm ngăn cản hai người, khi đó em ấy để
lại đơn ly hôn…… Là Tâm Tâm muốn hai người được hạnh phúc.” Đơn ly hôn kia, đã
chứng minh rằng Tâm Tâm quyết định buông tay, nhưng sau khi buông tay, em ấy
lại không về nhà, mà một mình bỏ đi.
Tóm lại, vẫn là do người anh trai này không bảo vệ
được em gái thật tốt……
Không nói gì thêm nữa, Haier xoay người rời đi.
Nguyên Duật Nhượng vẫn đứng đó, khuôn mặt anh tuấn
lạnh lùng, không có một tia biểu cảm, chỉ nhìn thẳng vào bia mộ, nắm chặt tay
lại.
Tâm Tâm muốn hai người được hạnh phúc –
Một câu cuối cùng của Haier, làm cho đôi mắt màu hổ
phách tối sầm lại.
Anh nhớ khi đó anh đang ở ngưới ngoài, bên người còn
có Elena, sau đó thì nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, vừa khóc vừa nói Đào
Tâm Nha đã vì tai nạn máy bay mà tử vong.
Thoáng chốc, đầu của anh trở nên trống rỗng, luôn cố
cho rằng đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
Nhưng đến khi anh trở lại New York, trong nhà không
có bóng dáng của cô. Lần đầu anh bước vào phòng ngủ trên danh nghĩa của hai
người, thấy trong phòng trống trơn không còn gì cả, thậm chí còn không có lấy
một vật dụng nào của cô. Trên bàn trang điểm chỉ còn một tờ giấy đã ký tên –
đơn ly hôn cùng nhẫn cưới.
Sau đó, là tang lễ của cô…
Thi thể của cô rơi vào biển lớn không tìm thấy, chỉ
có thể dùng quần áo lúc còn sống để thay thế.
Tang lễ ngày đó, giống như hôm nay, tuyết rơi đầy
trời. Anh nghe cha sứ cầu nguyện, trong đầu không ngừng hiện lên những kí ức về
cô.
Lúc cô năm tuổi, từ phía trên rơi vào người anh,
trên người mang bộ âu phục màu trắng, lấy ren buộc tóc, một đôi mắt màu lam
xinh đẹp, trông như một thiên sư đáng yêu.
Anh thân là con trai độc nhất, vậy nên rất cưng
chiều yêu mến em gái nhà bên cạnh. Cô theo anh, dính lấy anh, anh cưng chiều
cô, quý cô, sủng nịnh dành cho cô một chút cũng không kém Haier.
Cô là tiểu công chúa trong lòng bàn tay anh, là bảo
bối anh yêu mến nhất, anh tin tưởng cô, luôn không đề phòng gì khi ở bên cô.
Nhưng không ngờ, người em gái anh tín nhiệm nhất,
lại tính kế anh, buộc anh phải cưới cô.
Sự phản bội của cô làm cho anh hận cô, đối với cô vô
cùng thất vọng, từ đó về sau, anh rút lại toàn bộ yêu chiều đối với cô, chỉ còn
lại tức giận không nguôi.
Khi cô kiêu ngạo mà cố tình gây sự lại càng làm cho
anh mất kiên nhẫn. Lúc yêu thương cô, anh có thể bao dung cho mọi việc cô làm,
nhưng khi bị cô giở thủ đoạn, với cô, anh chỉ còn có phẫn nộ.
Tính tự tôn cao ngạo khiến anh không thể chấp nhận
được việc mình bị tính kế, đối với sự phản bội của cô, anh lại là càng không
thể tha thứ, dù cho cô có khẩn cầu hay giải thích thế nào, anh đều bỏ ngoài
tai.
Năm năm hôn nhân, anh vẫn luôn lạnh lùng đối với cô.
Anh cho rằng với tính cách bướng bỉnh ngang ngược,
cô