
g hoặc chính cá nhân anh đang gặp phiền toái, nhưng mà chỉ cần chỗ
tôi giúp được cái gì thì tôi nhất định sẽ làm hết sức.”
Lăng Khiên cười gật đầu. Anh biết Viễn Đông đã tìm được đường
lui.
Lăng Khiên lái xe về nhà, tắm rửa qua đã tới nửa đêm. Cả
ngày nay anh không hề liên lạc với Đồng yên, không biết tại sao khi nghĩ đến Viễn
Đông đang gặp nguy, anh lại không có dũng khi nghe giọng cô. Anh sợ rằng khi
mình nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô thì nhất thời không thể nhịn được sẽ
nói hết mọi chuyện ra cho cô biết, nói rõ cho cô tình cảnh khốn khổ hiện giờ của
mình.
Cho đến sau khi cùng Lưu Hán Tống Khai gặp mặt, thần kinh của
anh mới khẽ buông lỏng một chút. Bàn tay anh nắm chặt lấy điện thoại ngây ngốc
chốc lát sau đó anh nhắn tin cho Đồng Yên.
“Em đã ngủ chưa?”
Cơ hồ trong nháy mắt tiếng chuông điện thoại của anh vang
lên.
Lăng Khiên khẽ thở dài một hơi, đè nén lại tâm tình rồi nhấn
nút nghe.
“Alo? Tại sao trễ như vậy anh mới về nhà? Hôm nay anh bận
nhiều việc lắm sao?”
Nghe giọng nói quan tâm, lo lắng hỏi han của cô, Lăng Khiên
nằm thẳng người ở trên giường, dịu dàng nói: “Buổi tối anh có bữa tiệc. Không
phải anh đã nói em không cần chờ điện thoại của anh rồi hay sao? Tại sao lại
không nghe lời thế hả?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khanh khách nói:
“Không nhận được điện thoại của anh thì em không ngủ được.”
Lăng Khiên cũng cười, vẻ mặt từ từ buông lỏng, ngữ điệu cũng
hơi khàn: “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
Đồng Yên ngoan ngoãn gật đầu, lại nghĩ tới anh không nhìn thấy
vội nói: “Vâng. Anh mệt lắm phải không? Thanh âm còn khàn khàn mệt mỏi nữa.”
Anh cười cười nói: “Anh không mệt. Chú Đồng khôi phục có tốt
hơn không?”
“Vâng, ba em rất tốt. Chiều hôm nay ba còn ra ngoài đi câu
cá, thế là bị mẹ em mắng cho một trận, lúc ăn cơm tối vẫn còn đang giận kia.”
Anh cười khẽ hai tiếng, vuốt vuốt mi tâm níu: “Thật ra đi ra
ngoài một chút thì cũng tốt hơn. Em theo bên phụng bồi chú Đồng là được mà.”
Cô nghe giọng nói mệt mỏi mà vô lực của anh thì rất đau
lòng: “Anh cũng nghỉ sớm một chút đi. Sáng sớm ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều, đừng để
mệt mỏi quá.”
Lăng Khiên quay đầu đi thở phải một hơi, giọng nói vo cùng
ôn nhu: “Được rồi. Em cũng ngủ sớm đi. Hôn anh một cái đã nào.”
Đồng Yên đỏ mặt, hướng phía loa hôn chụt một cái.
Lăng Khiên cười khẽ một trận, rồi khàn khàn nói: “Yên Yên,
anh rất nhớ em.”
Lòng Đồng Yên rất đau, cô dịu dàng đáp: “Em cũng rất nhớ
anh. Hai ngày nữa em sẽ trở về.”
Lăng Khiên nhắm mắt trầm mặc một hồi mới nói: “Không cần. Em
ở bên ba em một vài ngày nữa đi. Hai ngày nữa anh sẽ tới thăm em.”
Cúp điện thoại, Lăng Khiên trợn mắt nhìn trần nhà đến ngẩn
người. Anh nhớ tới sủng vật nhỏ nhắn của mình, mỗi khi trời tối lúc mất ngủ anh
đặc biết nhớ tới cô luôn ở bên chăm sóc anh. Nhưng mà hiện giờ anh đang phải đối
mặt với một trận đáng ác liệt, hơn nữa còn không biết rõ thực lực của đối
phương ra sau, vì vậy anh không thể nào để cô ở bên mình được. Anh hi vọng
trong lòng cô anh chính là một người mãnh mẽ mà tốt đẹp như thế.
Lăng Khiên trở lại thành phố G đến ngày thứ năm thì mới liên
lạc được Lục Tư Triết. Lúc ấy là gần nửa đêm, sau khi gặp khách hàng xong anh
đang lái xe chạy trên đường trở về nhà, gọi điện cho Lục Tư Triết thì nháy mắt
điện thoại được bắt máy. Lăng Khiên sững sờ rồi mới lên tiếng.
“Tư Triết, tiểu tử nhà ngươi vừa mới đi lêu lổng ở đâu thế hả?”
“Khiên, trong tay cậu bây giờ còn bao nhiêu tiền?” Giọng nói
Lục Tư Triết khàn khàn lợi hại và lộ ra mệt mỏi tột độ.
Lăng Khiên nhíu mày, dồn sức đánh tay lái và dừng xe lại bên
đường, trầm ổn mở miệng: “Cậu bây giờ đang ở đâu?”
Lục Tư Triết dừng lại hai giây rồi nói ra tên quán rượu.
Nửa tiếng sau, Lăng Khiên tiến vào một quán rượu, đẩy cửa
thì thấy trên một ghế salon, Lục Tư Triết bộ dạng tiều tụy không chịu nổi, đầu
anh tràn ngập lửa nóng. Anh cố đè nén tức giận đi vào, ngồi xuống bên cạnh Tư
Triết, giằng lấy chai rượu trong tay bạn sau đó lấy cái mắt kính trên bàn trà
đeo vào cho Tư Triết rồi trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế hả?”
Lục Tư Triết cố gắng ngồi dậy nhưng hiển nhiên anh đã uống
không ít, thân thể vô lực tựa vào ghế salon, cổ áo mở rộng ra, quần áo vô cùng
nhăm nhúm, cả người chán chường đến rối tinh rối mù.
Anh kéo ống tay áo Lăng Khiên làm động tác hút thuốc lá.
Lăng Khiên đốt một điếu thuốc đưa cho bạn, và đốt cho chính
mình một điếu.
Lục Tư Triết cúi đầu hút thuốc lá, một điếu rất nhanh hết,
anh buông thõng mí mắt, trong mắt là thê lương cùng đau đớn vô tận. Anh nói:
“Khiên, tôi đang nợ tiền.”
Lăng Khiên ngơ ngác xong mới mấp máy môi hỏi: “Thiếu bao
nhiêu?”
Lục Tư Triết khoa chân múa tay, biểu thị số mười lăm.
Lăng Khiên nói: “1500 vạn?”
Lục Tư Triết lắc đầu.
Lăng Khiên chau mày một chút nói: “1,5 tỉ?”
Lục Tư Triết ngửa đầu nhìn trần nhà, không tiếng động cười
cười, sau đó quay đầu thê thảm nhìn Lăng Khiên nói: “Là 15 tỉ, 15 tỉ đó.”
Lăng Khiên mạnh mẽ run lên, kinh ngạc nhìn bạn, trong mắt
nhanh chóng hiện lên tia bối rối. Một lúc