
ậm rãi chảy xuống,
một lúc sau cô ngẩng đầu, đáng thương nhìn anh, do dự thật lâu mới nghẹn ngào
nói: “Anh có thể ở lại thêm một ngày nữa được không? Ngày mai hãy đi có được
không?”
Lăng Khiên dịu dàng vuốt ve mắt cô, gật đầu nói: “Được.”
Cuối cùng Lăng Khiên ở lại cũng không đến một ngày. Sáng sớm
ngày thứ hai Đồng Yên đã rời giường sớm giúp anh thu thập hành lý. Lăng Khiên
sau khi tỉnh lại, nhìn thân hình nho nhỏ đang thu thập hành lý cho mình thì cúi
đầu thở dài một hơi, một lần nữa ngửa mặt nằm vật xuống, kéo chăn lên che mặt,
đè nén lại tất cả thương nhớ cùng lưu luyến ở trong lòng rồi mới đứng dậy đi về
phía phòng vệ sinh.
Mẹ Đồng Yên sáng sớm mang điểm tâm tới bệnh viện cho chồng,
cho nên trên bàn cơm chỉ còn hai người Đồng Yên và Lăng Khiên, bọn họ vẫn duy
trì trầm mặc. Lăng Khiên từ từ ăn cháo, khóe miệng có độ cong nho nhỏ, thỉnh
thoảng lại liếc mắt về phía đối diện đang mang vẻ mặt ưu thương nhìn mình.
Trong mắt cô nồng đậm lưu luyến, không nỡ rời xa làm trong lòng anh khó chịu muốn
chết.
Rốt cuộc sau khi ăn xong bát cháo, anh than nhẹ một tiếng, cầm
lấy tờ giấy ăn lau miệng rồi đứng dậy đi tới. Anh trực tiếp ôm lấy cô gái nhỏ
đang ngẩng đầu theo dõi hành động của anh, ôm ngang lấy người trước ngực rồi bước
nhanh về phía phòng ngủ, đặt cô ở trên giường sau đó bắt đầu hôn.
Những nụ hôn nóng bỏng, tinh tế mà ngọt ngào lướt qua từng tấc
da thịt Đồng Yên, cô thở khẽ hai cái, sau đó hai tay cô ôm thật chặt lấy tấm
lưng đầy khiêu gợi của anh, cằm cô chôn ở gáy anh, khẽ cắn một cái.
Lăng Khiên cảm giác được từng cơn tê dại sau khi đụng chạm,
cả người khẽ run lên một cái, sau đó anh dùng tay nâng gáy cô lên, làm cô không
thể cần dùng hành động này náo loạn trên vai anh nữa.
Một lát sai, Lăng Khiên nhẹ véo nhẹ nắm cái cổ tinh tế của
cô nói: “Anh phải đi rồi, tài xế đã đợi rất lâu rồi.”
Đồng Yên cúi đầu mang theo nghẹn ngào đáp một tiếng nhưng cô
lại ôm lấy anh càng chặt hơn.
Anh hôn một chút lên tóc cô và ôm cô ngồi dậy, nhẹ vỗ về
lưng cô nói: “Ngoan, không bận thì anh lại tới thăm em. Em ở nhà phải phụng dưỡng
bố mẹ thật tốt, chờ chú Đồng khá hơn một chút, chúng ta lại đón họ về chơi.”
Đồng Yên mặt vẫn chôn ở cổ anh nhẹ nhàng lên tiếng, rồi ôn
nhu nói: “Sau khi trở về anh nhớ phải đi bệnh viện kiểm tra, uống thuốc đúng giờ,
không được làm việc quá mệt mỏi. Mỗi giờ em sẽ gọi điện kiểm tra anh đấy nhé.”
Lăng Khiên gật đầu cười: “Tuân lệnh!”
Nhưng cuối cùng vẫn phải tách ra, Đồng Yên vẫn đứng ở dưới lầu
chờ cho tới khi không còn nhìn thấy bóng xe nữa thì mắt mới hồng hồng lên nhà,
trở lại phòng ngủ nhìn quần áo của anh tán loạn trên giường, cô quỳ xuống dưới
đất, áp mặt vào áo hít hít ngửi ngửi, thật cẩn thận cầm áo anh rồi lúc sau mới
đứng dậy treo vào tủ.
Lăng Khiên sau khi lên xe, ngồi ở phía sau, ánh mắt anh nhìn
ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ không tính là quen thuộc nhưng cũng coi như là
thân thiết, trên mặt là nụ cười vô cùng nhu hòa. Cho đến khi xe tăng tốc độ,
nhu tình cùng lưu luyến trong đáy mắt anh biến mất, xoay người nhận lấy laptop
mà tài xế mang đến, xem xét một chút bưu kiện sau đó bắt đầu bận rộn.
Trở lại thành phố G, Lăng Khiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, đổi
y phục rồi lập tức đến công ty. Sau khi cuộc họp kết thúc thì đã qua giờ cơm tối,
Lăng Khiên một bộ dạng mệt mỏi trở lại phòng làm việc, nằm trên ghế salon móc
ra một điếu thuốc đốt, mãnh liệt hút hai cái rồi mới lấy điện thoại ra nhận xem
tin nhắn đã nhận được từ hai tiếng trước.
“Anh đang làm gì thế?”
Đọc tin nhắn của cô, mọi mệt mỏi trên mặt anh đã giảm đi bởi
nụ cười ôn hòa và vui vẻ.
Sở dĩ anh không gọi điện, là bởi vì anh mệt mỏi thì đến một
câu cũng không muốn nói, lại sợ khi cô nghe thấy giọng anh như vậy thì lại lo lắng.
Không biết từ lúc nào anh lại yêu công việc nhắn tin nói chuyện phiếm với cô, mỗi
lần anh nhắn trở lại cũng rất ngắn gọn, nhưng khi nhận được một tin nhắn dài
cùng trần đầy nỗi nhớ và đau lòng của cô với anh, cảm giác vô cùng tuyệt diệu.
Nằm nghỉ trên ghế salon trong chốc lát, anh đứng dậy đi về
bàn làm việc, vừa ngồi xuống thì điện thoại lại vang lên.
Mấy phút đồng hồ sau, một người mặc đồng phục đưa cơm đưa
cho anh một cái túi.
Anh ta nói: “Lăng tiên sinh, đây là một chút cháo vị Đồng tiểu
thư gọi điện nhờ mang tới cho ngài. Ngài xem có vấn đề gì không sau đó thì xin
ký vào tờ giấy này.”
Lăng Khiên gật đầu cười, ký vào tờ giấy rồi trả tiền.
Chờ phục vụ sinh rời đi, anh mở hộp cơm ra, cầm lấy thìa khuấy
khuấy mấy cái, sau đó từ từ ăn. Quán cháo này cách công ty anh không xa lắm, lần
trước Đồng Yên tới đây, hai người cùng đi ăn, trong lúc vô tình anh có nói một
câu: “Quán cháo này cũng không tệ lắm, cũng hơi giống em nấu.”
Sau khi ăn xong thì cô chạy ra ngoài luôn, khi nhìn theo cô
thì Lăng Khiên đã thấy cô thu ngân nói với cô mấy câu gì đó, lúc đi về trên mặt
cô rất cao hứng và phấn chấn. Khi anh hỏi: “Em vừa làm gì thế?” thì cô tủm tỉm
nói: “Không nói cho anh.”
Bây giờ thì anh mới biết được đáp án. Hóa ra cô đi hỏi người
ta xem là