
chăm chú nhìn
một màn trước mặt. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự quật cường không ai làm khó được
của ba Đồng Yên thật đáng yêu biết bao. Ông làm việc này ở trước mặt anh cùng
Tiếu Diệc Trần, sau đó nói rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa lời nói còn uyển chuyển
và hợp tình hợp lý làm cho không ai có thể cự tuyệt được. So với anh ban đầu
dùng thủ đoạn hèn hạ, rất hiển nhiên Đồng ba cao tay và đáng khâm phục hơn rất
nhiều.
Giống như là cả một thế kỷ đã trôi qua, Tiếu Diệc Trần ngẩng
đầu cười cười, nhận lấy tấm thẻ từ trong tay ba Đồng nhét vào túi áo, nói thật
nhỏ: “Chú Đồng, cảm ơn chú nhiều lắm. Sau này cháu sẽ không bao giờ đi quấy rầy
cuộc sống của Yên nhi nữa.”
Bàn tay cứng cáp mà có lực của ba Đồng vỗ vỗ lên mu bàn tay
của anh nói: “Diệc Trần, sau này hãy sống thật tốt nhé. Người đàn bà họ Tương
kia không thích hợp với cậu đâu. Hãy tìm cho mình một người con gái khác đối xử
thật tốt, khi kết hôn nhớ báo cho chú Đồng tôi đây một tiếng, tôi sẽ gửi cho cậu
một phần đại lễ làm quà cưới.”
Đáy mắt Tiếu Diệc Trần không ngừng run rẩy, đôi môi tái nhợt
hơi nhếch lên, sau đó anh đứng dậy nói: “Cháu sẽ làm thế. Vậy chú nghỉ ngơi thật
tốt nhé, hôm nào đó cháu sẽ trở lại thăm chú.”
Ba Đồng hơi mệt mỏi gật đầu, nhìn anh khẽ cười cười.
Tiếu Diệc Trần xoay người nhìn về phía Lăng Khiên, có chút
khó xử, sau đó khàn khàn nói: “Anh nhớ hãy đối xử với Yên nhi thật tốt nhé.”
Lăng Khiên đứng lên nhìn Tiếu Diệc Trần, khẽ gật đầu nói: “Tất
nhiên tôi sẽ làm vậy.”
Tiếu Diệc Trần cười ôn hòa, giơ tay ra trước mặt Lăng Khiên
nói: “Chúc mừng anh!”
Lăng Khiên bắt lấy, chân thành nói: “Lúc trước đã đắc tội với
anh rồi. Có lẽ sang năm Viễn Đông sẽ rút lui khỏi ngành truyền thông, hoan
nghênh anh trở lại.”
Tiếu Diệc Trần sửng sốt một chút, cười nói: “Chờ đến khi tôi
làm cho Trần Dương cường đại hơn nữa, lúc đó tôi sẽ trở về.”
Hai người đàn ông bắt tay giảng hòa, chỉ có con mèo nhỏ ở
nhà là đang thấp thỏm bất an, bỗng dưng hắt hơi một cái. Được hai người đàn ông
xuất sắc như vậy yêu thương mình, cô quả là một người con gái hạnh phúc.
Chờ cho Tiếu Diệc Trần rời đi, Lăng Khiên trở lại bên giường
bệnh, rót một cốc nước xong cực kỳ cung kính đưa cho Đồng ba. Đồng ba cũng
không nhìn anh lấy một cái, nhận lấy rồi ừng ực uống hết một nửa cốc nước, sau
đó ý bảo anh ngồi xuống. Tiếp theo ông lấy một cái thẻ khác đưa cho Lăng Khiên
nói: “Cái này là toàn bộ số tiền hồi đó cậu đưa tôi, tôi đã hoàn lại đủ rồi.
Bây giờ cậu cầm trở về đi.”
Lăng Khiên cật lực từ chối nói: “Chú Đồng à, chú đừng như vậy.
Cháu không thể nhận được.”
Thể lực Đồng ba rốt cuộc là không thể chống đỡ được nữa, ông
đem thẻ để sang một bên, sau đó muốn nằm xuống. Lăng Khiên hiểu ý vội vàng đỡ
thân thể ông giúp ông nằm xuống, sau đó sửa sang lại chăn cho ông, rồi quan tâm
hỏi: “Chú đau ở đâu thế ạ? Có muốn cháu gọi bác sỹ tới kiểm tra lại một chút
không ạ?”
Đồng ba lắc đầu, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi một lát rồi mới
nói: “Số tiền này tôi nhất định phải trả lại cho cậu. Tôi không hy vọng đến một
ngày nào đó Yên Yên biết chuyện sẽ đau khổ. Chuyện của hai đứa tôi không phản đối
nữa, tôi biết con bé này thật sự yêu cậu, vì thế cậu hãy thật lòng đối xử tốt với
nó.”
Lăng Khiên ngồi ở một bên giường, đưa tay vuốt vuốt ngực cho
ba Đồng, một lúc sau anh đem thẻ cất đi nói: “Chú Đồng, cháu hiểu rồi ạ. Cháu
nhất định sẽ đối xử với Yên Yên thật tốt, cũng sẽ tận tâm tận tức hiếu kính chú
và cô.”
Đồng ba vui vẻ nhìn anh cười cười, sự lạnh lùng và bài xích
anh trước đây đã hoàn toàn được cởi bỏ sạch sẽ, ánh mắt ông nhìn anh từ ái giống
như nhìn Tiếu Diệc Trần vừa nãy. Một lát sau, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,
sau đó cúi đầu, hơi tâm trạng mở miệng: “Tôi đã ở quỷ môn quan đi một vòng, sau
khi tỉnh lại ý niệm đầu tiên cảm nhận được chính là mình còn thiếu Yên Yên nhiều
lắm. Con bé từ nhỏ đã cùng Tiếu Diệc Trần lớn lên, hai bố mẹ hai nhà trước đây
đã từng bước từng bước nhìn chúng ở chung một chỗ. Ban đầu chỉ vì tư lợi cá
nhân mà tôi chia rẽ hai đứa nó, dùng hạnh phúc của Yên Yên để đổi lấy sự bình
yên của mình. Những năm gần đây, mỗi lần gặp lại Yên Yên, tôi đều cảm thấy mình
rất hèn hạ, tôi không có cách nào bù đắp lại cho nó, do đó đối với nó ngày càng
lạnh nhạt. Thời điểm Tiếu Diệc Trần đến gặp tôi hỏi cưới nói, tôi nghĩ rằng cuối
cùng mình đã có thể bù đắp lại được cho Yên Yên rồi. Tôi nghĩ mọi cách để tách
cậu với nó ra, tự cho rằng như vậy nó mới hạnh phúc, thật ra chỉ là tôi muốn
trong lòng mình được thoải mái đi thôi. Nhưng nói cho cùng tôi là một người cha
thật sự ích kỷ.
Mấy ngày qua biểu hiện của cậu làm tôi rất hài lòng. Cậu
nhìn thấy Yên Yên nhìn tôi với ánh mắt oán giận mà không có chút nào hả hê, chẳng
qua chỉ là bất đắc dĩ mà sủng nịnh. Tôi biết Yên Yên lần này đã tìm được đúng
người rồi, ông già quật cường tôi đây đã không được tự nhiên, chỉ có thể dùng
tiếng quát lớn diễn tả sự quan tâm của mình đối với nó. Cho nên, Lăng Khiên à,
cậu hãy thay tôi yêu thương Yên Yên thật tốt.”
Giọng nói Đồng ba nhẹ nhàng như