
hỏi cấm
khu.”
Đồng Yên bị anh ôm cứng người không thể động đậy được, há mồm
định cắn cái cằm của anh một cái. Lăng Khiên cười khẽ hai tiếng, nâng hông của
cô lên, dùng sức một cái.
Nghi ngờ gì nữa, Đồng Yên lại bị ăn lần hai.
Ở thời điểm cô bị “chà đạp” lần thứ n, trong đầu cô hiện lên
một câu nói: “Chỉ vì cái “mắt kính” mà dẫn đến “thảm án”.”
Hai người to gan lớn mật biến mất cả buổi chiều. Khi hai người
tay trong tay đứng chờ thanh máy ở đại sảnh bệnh viện, Đồng Yên ngẩng đầu, có
chút bất an hỏi: “Anh nói xem ba em có tức giận hay không?”
Lăng Khiên nhìn cô, chỉ vì chạy trốn mà trên mũi có mấy giọt
mồ hôi, anh thân mật giơ tay ra giúp cô lau đi, sau đó nắm lấy bả vai nói: “Không
có chuyện gì đâu. Xét thấy biểu hiện của em hồi chiều rất tốt, tí nữa chỉ cần đứng
sau lưng anh là được.”
Nghe được giọng nói mập mờ của anh, Đồng Yên đỏ mặt mắng anh
một câu: “Chán ghét!”
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đồng Yên hít sâu một hơi rồi
kéo tay Lăng Khiên đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp
mở miệng chào ba thì lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh gường bệnh, cô
nhất thời sửng sốt, nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Lăng Khiên, lông mi run rẩy
hai cái hỏi nhỏ: “Diệc Trần, sao anh lại ở đây?”
Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đồng Yên hít sâu một hơi rồi
kéo tay Lăng Khiên đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp
mở miệng chào ba thì lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh gường bệnh, cô
nhất thời sửng sốt, nằm chặt lấy bàn tay to lớn của Lăng Khiên, lông mi run rẩy
hai cái hỏi nhỏ: “Diệc Trần, sao anh lại ở đây?”
Lăng Khiên cũng nhìn thấy Tiếu Diệc Trần, trong lòng khẽ run
lên một cái, nhưng trên mặt vẫn cười đến vân đạm phong khinh.Tayanh giơ lên ôm
lấy bả vai Đồng Yên nói: “Anh cũng tới đây thăm chú Đồng sao?”
Ánh mắt Tiếu Diệc Trần trước tiên là dừng lại một lát trên mặt
Đồng Yên, sau đó nhìn về phía hai tay đang nắm chặt lại của cô và Lăng Khiên,
cuối cùng nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang rúc chặt vào ngực Lăng Khiên, rồi khẽ
cười cười nói: “Ngày hôm qua trở về thì nghe tin chú Đồng nhập viện, cho nên
tôi tới đây thăm chú một chút.”
Đồng Yên cũng cười cười, đang định mở miệng thì nghe giọng
nói trầm thấp uy nghiêm của ba cô vang lên: “Yên Yên, đến đây.”
Đồng Yên dẩu dẩu môi, không tình nguyện buông tay Lăng Khiên
ra rồi đi tới bên giường bệnh, đứng bên cạnh ba Đồng, đắp lại chăn cho ông một
chút rồi hỏi: “Ba, chiều nay ba cảm thấy như thế nào ạ?”
Gương mặt của ba Đồng lạnh lùng, ông nhìn cô một cái mới
nói: “Con vẫn còn nhớ thương ba sao? Chiều nay con đã đi đâu hả?”
Đồng Yên cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Con chỉ ra ngoài đi dạo
lòng vòng thôi ạ.”
Ba Đồng còn đang định mở miệng hỏi tiếp thì mẹ cô kịp thời
mang vào cho ông cốc nước, nói: “Được rồi được rồi, con gái không phải đã trở lại
trông ông hay sao. Chiều nay chỉ là đi dạo, đi dạo thôi mà.”
Đồng ba mím môi nhìn hai mẹ con rồi nhận lấy cốc nước uống
hai ngụm, sau đó nhìn Lăng Khiên nhàn nhạt nói: “Đừng đứng đấy nữa, ngồi xuống
đi. Sắc mặt cậu sau khó coi như vậy? Vừa mới xuất viện thì nhớ chú ý sức khỏe,
đừng có chiều Yên Yên đi chơi nhiều thế.”
Sau khi ông nói xong những lời này, tất cả mọi người rõ ràng
là sửng sốt. Ngoài Tiếu Diệc Trần trên mặt ảm đi thì những người khác trên mặt
đều là kinh hỉ, nhất là Lăng Khiên, khóe miệng anh không tự chủ mà giơ lên. Anh
đáp một tiếng, sau đó giống như chủ nhà khí định thần nhàn nói: “Tiếu tổng cũng
ngồi đi. Đừng khách khí!” *=)))))))))), chết cười với Khiên ca =))))))*
Đồng Yên nghe được lời anh thì suýt nữa cười ra tiếng, mẹ cô
làm bộ rót nước cũng nghẹn cười, ba cô thì hung hăng trừng mắt liếc anh một
cái, bất quá cũng không nói gì.
Tiếu Diệc Trần sau khi ngồi xuống thì mặt tỏ ra chút quẫn
bách. *Hô hô. cho chết nhé >:P*
Mẹ Đồng Yên phải về nhà nấu cơm, ba Đồng nhìn con gái nói:
“Yên Yên, con cũng trở về cũng mẹ con đi.”
Đồng Yên không nhúc nhích, nhìn thoáng qua Lăng Khiên, vẻ mặt
là không tình nguyện đáp ứng. Đồng ba lập tức trợn mắt nói: “Nhìn cái gì mà
nhìn. Ba cũng không có ăn thịt cậu ta đâu mà sợ.”
Đồng Yên đỏ mặt, xoay người theo mẹ mình đi ra khỏi phòng bệnh.
Đồng ba sau khi nhìn được cửa phòng đóng kín lại thì mới lấy
từ dưới gối ra hai tấm thẻ. Trước tiên ông đưa một tấm cho Tiếu Diệc Trần nói:
“Diệc Trần, đây là số tiền lần trước cậu cho tôi mượn, bây giờ trả lại cho cậu.
Mặc dù tôi đối với việc lần trước cậu lừa gạt tôi có bất mãn, nhưng vẫn là cảm
ơn cậu lúc đó đã cho tôi mượn tiền. Thật ra tôi chân tâm thật ý muốn đem Đồng
Yên gả cho cậu, nhưng là Yên Yên đã lựa chọn như thế nào cậu cũng đã thấy rồi đấy.
Con gái tôi từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, cho tới bây giờ tôi muốn nhúng tay vào
cũng không thể được, vì vậy chỉ có thể tùy theo ý nó mà thôi.”
Tiếu Diệc Trần cúi đầu, không thể nhìn được nét mặt anh thế
nào, thật lâu anh cũng không đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ. Ba Đồng Yên tay giơ
lên không trung cũng không có hạ xuống, còn từ ái nhìn anh chờ đợi.
Lăng Khiên lúc này ngồi trên ghế, lẳng lặng và