XtGem Forum catalog
Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323634

Bình chọn: 9.00/10/363 lượt.

thông minh, lúc mới tiếp xúc mà phát hiện gì đó bất thường chắc chắn hắn sẽ sinh nghi, chỉ có chứng kiến con thật tâm thật ý thương tâm vì cái chết của người hắn mới tin tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của hắn. Mà xét cho cùng, là do bản thân con đần, êm đẹp không có việc gì thì chạy ra khỏi Giải Ưu Phong làm gì chứ?"

"Không," sư phụ cười khổ: "Thiên hạ không có ai hiểu Tiêu Lãng hơn ta, bọn ta cố chấp giống hệt nhau, cho dù con không chạy xuống khỏi Giải Ưu Phong thì hắn cũng sẽ tìm cách lừa con xuống bằng được."

Ta nói: "Ít nhất hắn sẽ không đắc thủ dễ dàng như thế."

"Không" Sư phụ càng thêm áy náy: "Cho dù Tiêu Lãng không ra tay thì Thiên Đế cũng sẽ tìm cách ép con xuống, giúp hắn đắc thủ."

"Vì kế hoạch đó sao?" Mặt ta cũng trắng rồi.

Sư phụ thở dài thật dài; "Con mới là nhân vật trọng yếu nhất trong đại kế trừ ma."

Ta sững sờ hỏi sư phụ: "Sư phụ người cũng tính kế cả Ngọc Dao sao?"

"Vô luận là ai bày ra, ta cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm này" Sư phụ vốn dĩ đã lắc đầu, sau lại gật đầu, hắn giải thích bằng giọng thật khó khăn: "Vốn dĩ kế hoạch là dùng thân thể của Tiêu Lãng đi tiếp cận Thương Quỳnh để ám sát ả. Không ngờ nữ nhân này ngay cả em ruột cũng không tin, đi đâu cũng dẫn theo rất nhiều tướng lĩnh, tẩm cung cũng bố trí phong ấn, thậm chí ngay bên gối cũng bố trí đao kiếm và cơ quan, tất cả những kẻ nào cố tình tiếp cận ả trong vòng mười trượng đều sẽ bị tru sát. Sau mấy lần ám sát không thành thì Thương Quỳnh đã áp sát Thiên giới, Thiên Đế liền tiến hành bước thứ hai của kế hoạch đã an bài từ trước."

Ta im lặng triệt để.

"A Dao, thực xin lỗi." Sư phụ lại một lần nữa dời mắt, ảm đạm nói: "Ta không hề nói gì làm con tổn thương nhiều năm như vậy, cũng không thể chắn gió che mưa cho con, ta biết rõ con tính tình trời sinh đã lương thiện, lại hại con rơi vào hiểm canh, ta trơ mắt nhìn con thống khổ giãy dụa lại không cách nào giúp đỡ, ta biết rõ Tiêu Lãng sẽ chà đạp con, lại phải phong bế linh thức mà không cách nào ngăn lại. Thậm chí ta còn nhịn không được ngày đêm nhớ con, phần tưởng niệm này thấm vào mộng cảnh của Tiêu Lãng, khiến hắn càng thêm điên cuồng. Ta không có tư cách làm sư phụ của con, chuyện cho tới nước này, ta đã không thể cầu xin con tha thứ rồi."

Ta thấp giọng gọi hắn: "Sư phụ"

Sư phụ nói: "Cẩn Du chắc chắn sẽ chuộc tội!"

Ta hỏi: "Chỉ có con có thể trừ ma sao?"

Sư phụ kiên định trả lời: "Trong thiên hạ, người có thể trừ diệt Thương Quỳnh chỉ có một mình con."

Ta đột nhiên nở nụ cười: "Đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, A Dao hiểu rõ tâm tư sư phụ, chẳng lẽ sư phụ không hiểu A Dao?"

Sư phụ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.

Ta nói:"Thầy trò chúng ta vốn là ngoan cố giống hệt nhau. Nếu để cho người lựa chọn thêm lần nữa, người cũng sẽ chọn trừ ma chi đạo, lợi dụng con để giữ gìn Tam giới. Nếu để cho con lựa chọn thêm lần nữa, con cũng sẽ vẫn chọn để ngài hồn phi phách tán trên Bất Quy Nham, hai người huề nhau, hà tất phải canh cánh trong lòng? Một người hi sinh đổi lấy thiên hạ thái bình, đáng giá, chuyện này mặc kệ người hỏi con bao nhiêu lần, còn vẫn sẽ lựa chọn giống hệt như vậy. Huống chi sư phụ cũng đã làm gương hi sinh rồi, đồ đệ chẳng lẽ còn sợ chết hay sao? Sư phụ, người quá coi thường Ngọc Dao rồi."

Sư phụ dở khóc dở cười: "Ngốc!"

Ta cúi đầu nói: "Có sư phụ ngốc mới có đồ đệ đần!"

Sư phụ lần đầu tiên bị ta bật lại, bị sặc một lúc, thật lâu sau mới nói: "Ngươi học xấu!"

Ta phiền muộn đáp: "Gần mực thì đen, sư phụ đi trừ ma cũng không nói với con một tiếng, hại con lo lắng nhiều năm như vậy, lúc thả người vào trong Bất Quy Nham, con đau lòng đến suýt nữa thì khóc đến chết, kết quả hồn phách của người vẫn còn êm đẹp đứng trước mặt đây chế giễu mình! Thượng bất chính hạ tắc loạn, từ giờ A Dao sẽ không bao giờ phải tôn sư trọng đạo nữa."

Sư phụ ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề, lo lắng nói: "Nếu như bị phát hiện con sẽ gặp nguy hiểm."

"Từ khi vào Ma giới, con đã hiểu ra rất nhiều chuyện rồi, dã tâm và sự tàn nhẫn của Thương Quỳnh là không có điểm dừng," ta nghiêng đầu nói: "So với việc ở cùng với sư phụ mãi làm kẻ ngốc thì chịu khổ một chút để thông minh lên vẫn hơn. Nếu chỉ lo thân mình, chỉ lo ngoan ngoãn, đợi đến khi gót giày ả đạp lên tất cả rồi lại cúi đầu xưng thần, mặc kệ ả lăng nhục sao? Ngọc Dao không phải đồ ngốc! Huống chi Thương Quỳnh ngày càng mạnh, lại thêm vạn năm nữa, chỉ một mình ả cũng có thể công phá Thiên giới, đến lúc đó, con và tất cả tiên nữ khác sẽ rơi vào kết cục còn thảm hơn chính con bây giờ."

Trên thiên giới có bạn tốt của ta.

Ta không thể tưởng tượng được ngày Tam giới rơi vào tay kẻ địch, Đằng Hoa tiên tử bọn họ rơi vào tay ma quân sẽ thành ra thế nào...

Thân thể sư phụ hơi cứng lại một phát, muốn sờ đầu của ta lại không chạm đến, ảm đạm rũ mắt xuống, một lần nữa lại nói: "Thực xin lỗi."

Ta rốt cục nhịn không được rồi, mũi chua xót, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, không ngừng lau nước mắt, không ngừng kể lể: "Sư phụ, A Dao ngày nào cũng nghĩ đến người."

Sư phụ rất "cứng rắn" kiềm chế