
hể cưới một con Hoa Hồ Điệp về
nhà."
"Anh sợ mình chống đỡ không được?"
"Không, là sợ em không ở yên trong nhà."
"Em mới không ở yên trong nhà."
"Cho nên em sẽ không hoài niệm ăn mặc kia phải xinh đẹp, bị đàn ông nhìn lom lom, cuộc sống bị nhận trọng đãi?" Anh cười hỏi cô.
"Em một chút cũng không có hoài niệm, cái loại cuộc sống từng có này là đủ rồi." Cô biểu hiện một cái vẻ mặt hài lòng.
"Đỗ Cẩn......" Lập Quốc Uy đột nhiên cảm thấy mình sắp dục hỏa phần thân,
"Thật lâu...... Bây giờ anh muốn cởi ra từng cái nút áo sơ mi của em,
tôi muốn phủ biến......"
"Nơi này là văn phòng!" Đỗ Cẩn đỏ bừng mặt.
"Anh không quan tâm!" Anh cũng thực sự bắt đầu động thủ rồi.
Chỉ có điều cũng tại lúc này, tiếng gõ cửa vang lên trên cửa văn phòng của Đỗ Cẩn.
Đẩy Lập Quốc Uy ra, sửa sang lại dáng vẻ, Đỗ Cẩn lập tức đi đến mở cửa văn
phòng, cô nghĩ thầm người tới là Bành Tiểu Mạn, kết quả đích thực là cô
ấy.
"Đỗ Cẩn!" Bành Tiểu Mạn vươn hai tay ra.
"Tiểu Mạn!" Cô liền tiến lên cùng cô làm một cái đại ôm. "New York bay đến Đài Bắc phải bay một tháng sao?"
"Tôi đã mau chóng trở lại rồi." Cô nhìn thấy Lập Quốc Uy thì đầu tiên là
giật mình, sau đó lại chú ý tới cách ăn mặc lúc này của Đỗ Cẩn, lập tức
hội ý hỏi: "Chuyện tiến hành thế nào rồi?"
"Rất tốt!" Người trả lời là Lập Quốc Uy, anh không quên nháy mắt với Bành Tiểu Mạn. "Đều thu phục rồi."
"Tôi muốn làm phù dâu a!"
"Vậy có vấn đề gì."
Cô lại nhìn nhìn Đỗ Cẩn. "Chúc mừng cô, tu thành chính quả rồi, hơn
nữa『vốn là cô』đã thắng, người thực sự không thể chỉ dựa vào bên ngoài,
vẫn là thứ ở bên trong quan trọng hơn."
"Vậy sau này chúng ta tán gẫu tiếp, cô nhanh đi tìm tổng giám đốc đi." Đỗ Cẩn thúc dục cô ấy. "Sắp tai nạn chết người rồi!"
"Không thể nào?"
"Nếu như cô không trở lại......" Đỗ Cẩn cười khổ. "Nhất định sẽ...!"
"Vậy tôi đến cứu vớt mọi người."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Chương Tử Cường ở trước mặt Bành Tiểu Mạn làm một cái động tác lau nước mắt,
dường như anh đã bị rất nhiều đãi ngộ vô nhân đạo, sau khi chăm chú nhìn em họ mình lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
"Cuối cùng cô cũng đã phát hiện lương tâm." Anh mắng.
"Tôi là làm chuyện gì tán tận lương tâm?"
"Cô làm vứt bỏ!"
"Tôi vứt bỏ ai?" Cô nhìn Chương Câu, nói thầm người đàn ông này sao mà giống như một pho tượng, không có bất cứ biểu cảm nào.
"Cái anh chàng kia đã không cười hơn một tháng qua." Anh chỉ chỉ em họ mình.
"Chương Tử Cường!" Chương Câu đã không thể nhịn được nữa lên tiếng.
"Vậy chú cười qua sao?"
"Tôi nhất định phải cười cho anh xem sao?"
"Được! Chúng ta tùy tiện tìm một nhân viên của tập đoàn Chương Thị vào tra
hỏi, nếu như trong khoảng thời gian cô ấy không có ở đây, bất kỳ một
nhân viên nào thấy qua nó cười, Chương Tử Cường tôi đây——" Anh phát ra
thề độc. "Nguyện ý cả đời này cũng không gặp mặt bất kỳ người phụ nữ nào nữa."
Lúc này Chương Câu chỉ có thể nhìn lom lom anh họ mình.
"Có một đống người phụ trách các bộ phận đang nổi lên muốn chào từ giả tập
đoàn, ngay cả Đỗ Cẩn cũng vừa mới đưa ra đơn xin từ chức, theo tôi được
biết, ở Chương Câu ngày đêm không ngừng liều mình chiến đấu, tập đoàn
Chương Thị dường như đã không còn thiệt thòi tổn hại nghiêm trọng như
vậy rồi!" Chương Tử Cường nói một đống.
"Anh họ, hiện tại không phải là hội cổ đông."
"Anh chỉ là đang báo cáo tình hình gần đây của chú với Tiểu Mạn." Anh đương
nhiên biết mình là kỳ đà cản mũi, "Cho nên cô biết tầm quan trọng của
mình chứ?"
"Đây là anh nói," Cô nhìn Chương Tử Cường. "Người ta là người trong cuộc cũng không có phát biểu ý kiến."
"Người trong cuộc chẳng qua là ngượng ngùng khi ở trước mặt anh họ của mình,
nói ra cảm nhận thực sự của mình." Anh cười nhạo nói.
"Vậy anh còn chưa cút?" Chương Câu cười mắng.
"Ha ha! Cười, người này cười rồi!" Anh như là phát hiện kho báo giá trị
liên thành gì đó. "Cũng là cô đi, tôi cũng bắt chước cô nói một đống
truyện cười trên mạng cho nó nghe, nhưng là hiệu quả gì cũng không có,
tôi đều cười ngất trên mặt đất rồi, tên kia vẫn là lạnh lùng nhìn tôi"
"Về sau tôi nói."
"Đương nhiên rồi, truyện cười của cô nói nhất định sẽ hay hơn của tôi."
"Chương Tử Cường——" vào lúc này Chương Câu đã không đoái hoài gì đến tình huynh đệ. "Anh nói xong rồi chứ?"
"Xong rồi."
"Cửa ở nơi nào."
"Thấy được."
"Tạm biệt!" Chương Câu lại lần nữa chỉ chỉ hướng đi.
Đi ngang qua bên người Bành Tiểu Mạn thì Chương Tử Cường cho cô một cái ôm tha thiết. "Cô nên trở về sớm một chút, nếu không trở về...... Người
kia thực sự sẽ làm hỏng chính mình!"
"Không phải là tôi đã ở đây
rồi sao?" Ngày hôm nay không biết cô đã giải thích nói qua mấy lần như
vậy, mỗi người đều cho rằng cô không nên kéo dài lâu như vậy, cô nên sớm trở về đến bên cuộc sống của anh ta.
Khi cảnh tượng náo nhiệt của văn phòng chỉ còn lại có Chương Câu và cô thì bọn họ lại không biết làm thế nào mở miệng.
Cô rất muốn tiến lên cho anh một cái ôm thâm tình, nhưng anh vẫn không có
chủ động nói một câu nào với cô, vì vậy làm cô không khỏi có chút do dự. Ngộ nhỡ anh cũng không có hy vọng cô trở về Đài Loan th