Ring ring
Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322702

Bình chọn: 7.5.00/10/270 lượt.

uông vắn rất nam tính, những sợi râu dưới cằm nhẹ nhàng đâm vào những ngón tay của cô.

Má Lâm nói không sai, hắn có dáng vẻ rất đẹp, một vẻ đẹp nam tính. . . . . .

Ngón tay từ từ di chuyển đến cạnh môi hắn, cô bỗng giật mình, đụng chạm này quá thân mật, đột nhiên cô rút tay về, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Được rồi, cám ơn anh." Giọng nói của cô run run.

"Đôi mắt của cô chẳng lẽ hoàn toàn không có hy vọng hồi phục được thị lực sao?" Hắn đột ngột hỏi.

Kỷ Vân Vân ngây người, "Khi tôi còn nằm ở bệnh viện, bác sĩ muốn tôi chờ khoảng một năm hoặc lâu hơn nữa tùy thuộc vào tình huống tôi có thể khôi phục lại thị lực hay không rồi mới tiến hành phẫu thuật; nhưng bác sĩ riêng của gia đình tôi lại nói, đôi mắt của tôi đã hoàn toàn không có hi vọng nhìn lại được, nếu có phẫu thuật cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho cơ thể của tôi mà thôi. Cho nên, tôi thấy không cần thiết. . . . . ."

"Tôi hiểu." Hắn rầu rĩ nói, nhưng rất nhanh lại nói sang chuyện khác, "Đi thôi! Chúng ta đi uống ly cà phê, rồi kiếm một chút gì đó để ăn."

"Tôi không thể!" Đề nghị của Vệ Tử Hiên quá đột ngột khiến Kỷ Vân Vân giật mình, "Tôi. . . . . . Tôi và mẹ tôi đã từng đi nhà hàng ăn một lần, kết quả. . . . . . Chúng ta về nhà được không? Trong nhà cũng có ít đồ ăn và cà phê. . . . . ."

"Kỷ Vân Vân, cô không thể tiếp tục chạy trốn nữa!" Hắn đặt tay lên vai cô, "Tôi sẽ không để cho cô bị ngã, cũng sẽ không để cô làm đổ bất kỳ đồ ăn thức uống nào, chỉ cần cô tin tưởng tôi, sẽ không ai biết cô bị mù."

"Nhưng. . . . . ." Kỷ Vân Vân run rẩy, "Kinh nghiệm lần đó thật là đáng sợ! Tôi khiến những người bên cạnh rất xấu hổ, phục vụ cũng không thể nhẫn nại được với tôi, những giọng nói trong nhà hàng càng ngày càng nhỏ, mọi người nhất định đang nhìn vào tôi. . . . . ." Lời nói nghẹn ở cổ họng, cô không thể tiếp tục nói được nữa.

"Tôi sẽ không để cho những chuyện như thế xảy ra, hãy tin tôi."

Tin tưởng hắn? Cô biết hắn vẫn chưa tới một ngày, bảo cô tin tưởng hắn như thế nào?

Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Tôi nghĩ . . . . . Tốt nhất tôi nên quay về nhà."

"Kỷ Vân Vân, nếu như cô muốn cả đời này chỉ có mẹ cô và bà Lâm ở bên cạnh, tất cả mọi hoạt động cũng giới hạn ở bên trong căn nhà đó. . . . . . Tùy cô!" Cá tính cố chấp bá đạo của hắn lại lần nữa được phát huy.

Kỷ Vân Vân cắn cắn môi dưới, viền mắt ửng hồng.

Hắn nói không sai, nhưng, mọi việc đối với cô mà nói, thật khó khăn biết nhường nào ....!

"Thật ra thì, tôi đại khái có thể vác cô lên, ép cô đi vào nhà hàng, nhưng làm như vậy có tác dụng gì không? Như tôi vừa mới nói, cô phải tự mình lựa chọn con đường mình muốn đi." Dừng một chút, giọng hắn lại vang lên lần nữa, "Nếu như cô vẫn kiên trì muốn về nhà, như vậy tôi sẽ làm theo ý cô mong muốn, sau đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt cô nữa. Nhưng nếu như cô lựa chọn muốn bước về phía trước một bước, tôi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng mà tôi có để giúp cô, cho đến khi cô có thể tự mình độc lập."

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát truyền đến từng hồi. . . . . . Cô cúi đầu không nói, dường như cả một thế kỷ trôi qua, mới chậm rãi ngẩng đầu lên:

"Vệ Tử Hiên, anh rất sẵn lòng mời tôi uống cà phê sao?"

"Tôi rất sẵn lòng."

Hắn cười, mặc dù biết cô không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không kìm chế được mà cười với cô.

Dắt tay cô, hắn đưa cô trở lại xe, sau khi thắt dây an toàn cho cô, hắn mới đi vòng qua ghế lái, khởi động xe.

Chiếc xe Mercedes-Benz vững chãi chạy băng băng về phía trước, Tâm trạng của Kỷ Vân Vân lại càng ngày càng căng thẳng.

"Đừng căng thẳng quá." Vệ Tử Hiên dịu dàng an ủi cô: "Khi uống cà phê thì tâm trạng phải nhẹ nhõm."

"Tôi không thể nào nhẹ nhõm được!" Kỷ Vân Vân có chút thất vọng.

Mặc dù đã quyết định nghe theo sự sắp xếp của hắn, nhưng hiện tại cô không có lòng tin đối với bản thân mình. Mọi việc thay đổi quá nhanh, khiến cô có phần ứng phó không kịp, thậm chí cô đang bắt đầu nghi ngờ, quyết định của mình có chính xác hay không. . . . . .

"Tôi bảo đảm, những người trong quán cà phê đều sẽ bị cô mê hoặc khiến cho đầu óc choáng váng, vì vậy sẽ không có thời gian nhàn rỗi để chú ý đến vấn đề thị lực của cô, bọn họ ghen tị với tôi còn không còn kịp nữa là!"

Những lời nói của hắn khiến Kỷ Vân Vân bật cười.

Không lâu sau, xe dừng lại ở trước cửa một tiệm cà phê được trang hoàng rất khác lạ.

Vệ Tử Hiên nhẹ nhàng kéo cô tiến vào trong tiệm, trên đường đi không ngừng nhẹ giọng nhắc nhở bên tai cô rằng phía trước có những thứ gì, khoảng cách như thế nào….. Sau khi ngồi xuống, người phục vụ ân cần chào đón, dường như hoàn toàn không phát hiện cô gái xinh đẹp trước mặt này là một người mù.

"Latte nóng được không?" Vệ Tử Hiên hỏi khẽ ở bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào má cô.

Kỷ Vân Vân không kềm chế được mặt đỏ lên, im lặng gật đầu một cái.

"Hai ly Latte nóng, một phần Mont Blanc[1'> và Mille-feuille[2'>." Hắn ghi món ăn xong, ra hiệu cho người phục vụ.

Một lát sau, món ăn được mang lên, hắn mô tả tỉ mỉ trước mặt Kỷ Vân Vân có những món ăn gì, thêm vào đó hắn còn mô tả luôn hì