y, dưới sự giúp đỡ của Vệ Tử Hiên, cô mới lấy lại được một chút tự tin, vậy mà mẹ cô không chút thương xót, công kích không ngừng, khiến một chút tự tin vừa mới có của cô nhanh chóng bay biến mất.
Những lúc đi chơi cùng Vệ Tử Hiên, cô gần như quên mất mình là một người mù, vậy mà bây giờ, cô lại bắt đầu đau đớn nghĩ rằng mình là một người tàn phế, là một người không có năng lực. . . . . .
"Xin cho phép tôi tự giới thiệu, bác Kỷ, tôi tên là Vệ Tử Hiên, là anh cùng cha khác mẹ của Vệ Trọng Kiệt, mới vừa từ nước ngoài trở về, biết được chuyện của Vân Vân, vì vậy tôi quyết định tới thăm cô ấy một chút."
Giọng nói của hắn lạnh như băng, lúc này Kỷ Vân Vân mới cảm thấy hình như hắn có vẻ rất tức giận.
"Nếu như bác không ngại, ngày mai tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài đi dạo. Chiều mai hai giờ được không? Vân Vân."
Kỷ Vân Vân còn chưa kịp trả lời, mẹ Kỷ đã trả lời thay cô: "Không được! Ngày mai Vân Vân phải ở nhà nghỉ ngơi, không đi đâu hết!"
"Vân Vân cần vận động nhiều, ra ngoài đi dạo rất tốt cho sức khỏe của cô ấy." Hắn kiên trì nói.
"Vân Vân là một người mù, cậu muốn cho tất cả mọi người đều nhìn vào để chế giễu con bé, đúng không?" Giọng nói của mẹ Kỷ vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, "Tôi nói không được là không được! Bây giờ, mời. . . . . ."
"Vân Vân đã sớm trưởng thành, cô ấy có thể làm chủ chính mình, tôi muốn được sự đồng ý bác, chỉ vì bác là mẹ của Vân Vân, thầy cô giáo luôn dạy tôi rằng lúc nào cũng phải tôn trọng những người lớn tuổi hơn mình." giọng nói của hắn mang theo sự phẫn nộ nặng nề, "Nhưng, người lớn tuổi hơn cũng phải đáng kính như thế nào thì mới được con cháu tôn trọng, nhưng tôi lại thấy rất khó đồng ý với bác về điểm này. Tôi đã quyết định đem hết khả năng giúp đỡ để Vân Vân có thể trở nên tự lập, không phải lệ thuộc vào ai, đối với tôi mà nói, mục tiêu này phức tạp hơn rất nhiều so với bất cứ chuyện gì khác, nếu như tôi nói chuyện không lễ độ, kính xin bác tha thứ. Chiều mai tôi sẽ qua đón Vân Vân, nếu như lúc đó không thấy cô ấy, cho dù cả căn nhà này bị phá hủy, tôi cũng sẽ tìm cho bằng được cô ấy, tôi cảm thấy, những lời tôi vừa nói đã đủ rõ ràng rồi!"
Kỷ Vân Vân sợ đến ngây người, cô đột nhiên rất cảm kích đôi mắt mù của mình, nếu không cô sẽ phải đối diện với sắc mặt tức giận đến xanh tái của mẹ mình.
Mẹ Kỷ rõ ràng giận đến không thể nói được gì trong lúc đó, không khí trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh hoàn toàn.
Vệ Tử Hiên cầm tay Kỷ Vân Vân thật chặt, "Cám ơn cô một lần nữa vì đã cùng tôi trải qua một ngày thật vui vẻ, hẹn ngày mai gặp lại."
Không đợi câu trả lời của cô, hắn liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý tới ở phía sau mẹ Kỷ đã tức giận muốn điên lên.
Lời hắn nói cùng với dư vị ấm áp vẫn còn lưu trên tay cô, khiến cô có thêm một chút can đảm.
"Mẹ, mẹ nói đúng, con đã rất mệt mỏi, bây giờ con xin phép về phòng nghỉ ngơi, chúc mẹ ngủ ngon."
Không đợi mẹ Kỷ trả lời, cô mò mẫm bước lên cầu thang quen thuộc.
Sau khi trở về phòng, cô thở ra một hơi thật dài, cơ thể không còn chút sức lực nằm vật trên giường.
Nhất định là mẹ tức giận muốn bất tỉnh luôn rồi, nên mới có thể để cho cô yên ổn chạy trốn. Thế nhưng ngày mai thì phải làm sao đây?
Hai ngày qua, vì chính bản thân mình mà cô đã có một quyết định quan trọng.
Cô không thể, cũng không muốn sống giống như một cái xác không hồn như trước đây nữa. Tuy nghĩ như thế, nhưng muốn lấy hết can đảm để đối mặt với mẹ, cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tối hôm qua, cả đêm cô chưa hề chợp mắt.
Mới sáng sớm, cô ngồi ngây ngẩn trong phòng, nghĩ muốn trì hoãn chút thời gian xuống lầu ăn sáng, cho đến khi má Lâm lên lầu gọi cô xuống dùng cơm.
Bữa ăn sáng này có chút không ngon miệng, trên bàn ăn, mẹ Kỷ không nói một câu nào, tình huống này thật không bình thường như mọi khi.
Kỷ Vân Vân thử hỏi thăm mẹ xem công việc có thuận lợi hay không, đi chơi ở miền Nam có vui vẻ hay không, nhưng đổi lại chỉ là những câu trả lời gãy gọn. Không khí "Gió thổi báo giông tố sắp đến" thật sự dọa người, rõ ràng rằng dù đã trải qua một đêm, nhưng sự tức giận của mẹ cô không những không giảm đi mà ngược lại còn tăng mãnh liệt hơn.
Kỷ Vân Vân miễn cưỡng ăn hết một chén cháo, gắng gượng chờ đợi sự trách mắng của mẹ mình.
"Mẹ hy vọng sau khi ngủ một giấc, thần trí của con cũng khôi phục lại." Cuối cùng mẹ Kỷ cũng mở miệng, giọng nói lạnh như băng, "Mẹ không biết cái tên họ Vệ đó đang giở thủ đoạn đùa cợt gì, nhưng mà mẹ tuyệt đối sẽ không để cho cậu ta được như ý! Loại chuyện phi lý này không người nào được tiếp tục nữa, có nghe không?"
Kỷ Vân Vân hít một hơi thật sâu, thận trọng mở miệng: "Mẹ, anh ấy chỉ vì muốn giúp đỡ con mà thôi, anh ấy đã giúp con tìm ra rất nhiều lối thoát, khiến cho con hiểu, con có thể có một cuộc sống thú vị hơn rất nhiều. Con muốn đi ra quan sát thế giới bên ngoài nhiều hơn, tiếp xúc với nhiều người khác hơn. . . . Mẹ ơi, nếu như ba còn sống, con tin tưởng rằng ba cũng sẽ động viên con làm như vậy. . . .”
"Ba con đương nhiên là sẽ đồng ý cho con chạy loạn khắp nơi rồi!" Trong giọng nói của mẹ Kỷ có chút oán
