Old school Easter eggs.
Ngự Phồn Hoa

Ngự Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324501

Bình chọn: 10.00/10/450 lượt.

cười một cái nói: “Ta không đi.”

“Nghe lời đi.” Hắn giật giật, từ từ buông tay nàng ra.

Duy Tang im lặng ôm hắn: “Vì sao chàng lại cứu ta?”

Hắn ngẩn ra, hắn sao có thể không cứu?

Ý cười Duy Tang càng sâu: “Giang Tái Sơ, chúng ta đồng sinh cộng tử. Chàng có thể sống, như vậy ta cũng sẽ sống.”

Hắn không thể làm gì khác ngoài nhíu mày, Duy Tang vươn ngón tay đặt lên giữa lông mày hắn, khẽ cười một tiếng: “Ta thích bộ dáng không nhíu mày của chàng.”

Lực đạo trên đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng hạ xuống, hắn chậm rãi giãn mày.

Môi của hắn sớm đã nứt ra, bên trên còn vảy máu đỏ tím, nhếch nhác như vậy, nhưng nàng lại bình tĩnh ôm hắn, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.



Ngọn lửa dần dần tắt, Duy Tang cẩn thận đẩy Giang Tái Sơ ra, nhóm thêm củi cho đống lửa.

“Duy Tang… Gần đây có nước sao?” Hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

“Muốn uống nước sao?” Duy Tang vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.

“Gần đây có nước sao?” Hắn có chút kiên trì hỏi.

“Có một cái hồ nước cách đây không xa.” Duy Tang chần chờ nói, “Sao vậy?”

“Ta muốn tắm một chút.” Hắn ngồi dậy nửa người, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng lại rất kiên định.

“Chàng điên rồi sao? Chàng vừa mới hạ sốt!” Duy Tang giữ bờ vai của hắn, “Không được đi.”

Đầu tóc hắn xốc xếch rũ xuống vai, lúc ngồi dậy, quần áo đã rách mướp, gương mặt tuấn tú lại giống như một đứa trẻ, “Ta muốn đi.”

Từ trước tới giờ đều là nàng nũng nịu với hắn, cũng chưa bao giờ thấy hắn cố chấp như vậy… Duy Tang nhất thời có chút luống cuống, bối rối một hồi lâu mới nói: “Miệng vết thương không thể đụng vào nước… Nếu chàng cảm thấy không thoải mái, ta có thể giúp chàng lau mình?”

Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, bởi vì ban ngày vừa trải qua một trận mưa nên trong bầu không khí ẩm ướt còn mang theo hương vị bùn đất. Duy Tang đỡ hắn đi ra ngoài, dưới ánh trăng lờ mờ, bóng hai người kéo dài trên mặt đất, từ từ chồng lên nhau.

Hắn đi rất chậm, gần nửa trọng lượng cơ thể đều tựa vào người nàng, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.

Thật ra hồ nước kia cách đây không xa, nhưng bọn họ phải gắng sức đi hết một nén nhang mới thấy nước.

Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng mùa hạ kêu râm ran, nhưng lại càng lộ ra vẻ yên tĩnh vắng lặng.

Từng bước một đạp lên lá cây kêu sột soạt, hồ nước càng ngày càng gần, Duy Tang buông hắn ra, dùng chiếc khăn mang theo thấm nước rồi vắt khô, trở lại bên cạnh Giang Tái Sơ, “Để ta lau giúp chàng.”

Hắn quay người sang, nàng cẩn thận vạch lớp xiêm y rách rưới sau lưng, dựa vào ánh trăng mà cẩn thận chà lau.

Đã mấy ngày nay nàng chưa kịp thay hắn lau chùi cho sạch, tấm lưng tráng kiện của Giang Tái Sơ tất cả đều là vết máu khô, chỉ một lát sau chiếc khăn đã nhuộm thành màu đỏ sậm, nàng liền đến bên hồ rửa sạch, giúp hắn chà lau. Vài lần như vậy, rốt cuộc cũng đã sạch sẽ, Duy Tang bước tới trước mặt hắn, do dự hỏi: “Ta cũng giúp chàng lau ngực nhé?”

Hắn không thể cử động thoải mái được, đây là lần đầu tiên Duy Tang đối mặt với thân thể của một nam nhân trẻ tuổi như vậy.

Tuy rằng da trắng nhưng phong độ lại không giống bọn công tử quý tộc, thân thể Giang Tái Sơ lộ rõ sự dũng mãnh chỉ có binh sĩ trên chiến trường mới có, cho dù là sau khi trọng thương mới thấy rõ làn da tráng kiện.

Động tác Duy Tang dừng một chút, đầu ngón tay vuốt ve vết sẹo trên phần bụng hắn, nàng ngẩng đầu hỏi hắn: “Đây là cái gì?”

“Trước đây bị thương.” Hắn phớt lờ, “Ở trên chiến trường thì không là gì cả.”

“Trên vai, trên ngực đều là sẹo sao?” Duy Tang giật mình.

“Ừ.” Hắn cúi đầu nói.

Nàng đột nhiên không biết nói gì, trên người hắn vết sẹo tuy nhiều, nhưng không có cái nào nặng hơn ba vết đao sau lưng hắn. Nếu không phải vì cứu nàng… Lấy thân thủ của hắn, sao có thể bị làm khổ thành cái dạng này?

Hốc mắt như đầm nước lặng yên không một tiếng động bỗng nhiên ướt sũng, nước mắt ngưng tụ ở đáy mắt, chua xót muốn lăn xuống dưới. Nàng hít một hơi, muốn nhịn xuống, rốt cuộc lệ vẫn rơi, từng giọt nóng hổi đọng trên cánh tay mình, như một ấn ký hạ xuống trong nháy mắt.

“Cô nương ngốc nghếch, khóc cái gì?” Hắn ngồi dưới đất không động đậy, có lẽ muốn đưa tay an ủi nàng, nhưng lại đụng tới vết thương trên cơ thể, vì thế hắn chỉ nhẹ giọng cười, “Mỗi một nam nhân đều khát khao bảo vệ nữ nhân mà mình yêu mến.”

Nàng dùng sức gật gật đầu.

Có lẽ là vì hơi thở không ổn định, móng tay của nàng chạm nhẹ đến ngực của hắn, có chút đau đớn. Giang Tái Sơ chậm rãi nâng tay lên, nắm tay nàng trong lòng bàn tay.

“Hàn Duy Tang, ta hỏi nàng một lần cuối.” Dưới đôi mày kiếm, đôi mắt ngọc của hắn sáng như sao trên trời, lại mang theo một chút run sợ và sự căng thẳng khó nén, “Nàng… đồng ý đi theo ta không?”

Lòng bàn tay của hắn nóng rực như thế, suýt nữa khiến nàng nghi ngờ hắn bắt đầu phát sốt, nhưng động tác của hắn lại vô cùng điềm tĩnh, “Ta muốn mang nàng và A Trang rời khỏi nơi này.” Hắn thản nhiên cười một tiếng, “Vứt bỏ thiên hạ, vứt bỏ muôn dân, nhưng mà… hắn cùng ta và nàng có quan hệ gì đâu?”

Duy Tang lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt chân thành mà tha thiết của nam nhân trẻ tuổi như vậy… khiến cho nàng biết, trên đời này