
lòng thương tiếc.
Chắc là nhờ bộ dạng điềm đạm đáng yêu này đã khiến cho bố anh nuôi dưỡng cô.
Anh cùng bố không giống nhau, cô đừng hi vọng có thể dùng phương thức giống nhau này dụ dỗ anh!.
Anh quay đầu,không nhìn cô nữa, bởi vì anh không muốn sững sờ hi sinh giấc ngủ nhìn dung nhan lúc ngủ của cô nữa, anh chậm rãi ra khỏi phòng, đến gian phòng bên cạnh ngủ.
Quần áo của anh đều đặt ở phòng bên cạnh, bởi vì ngay từ đầu, anh cũng không có ý định trở thành vợ chồng chính thức với cô!.
Anh ngoài mặt chỉ thực hiện theo điều kiện di chúc, trên thực tế anh có tính toán khác.
Đường Ngữ Thi tuổi còn rất trẻ, cũng không phải là anh thích con gái nhiều tuổi hơn, chỉ là nếu anh rat ay với cô thì thật sự có lỗi với lương tâm của mình, hơn nữa, anh cũng không cam tâm để bố đã qua đời dắt mũi đi, bố anh thích cô làm con dâu, thì sẽ không thấy đứa con trai này hài lòng tiếp nhận đâu!.
Phan Nghị tắm xong liền lên giường, đêm tân hôm của anh với Đường Ngữ Thi chính là ai ngủ người nấy, không liên hệ với nhau.
Tỉnh dậy, Đường Ngữ Thi mờ mịt, không biết mình ở đâu.
Cô từ từ hồi tưởng, nhớ ra cô ngủ trong phòng tân hôn, đêm qua chính là đêm tân hôn của cô, nhưng người chồng nên nằm bên cạnh cô thì không thấy đâu, lạnh lẽo vô cùng, lòng của cô cũng chìm theo biển sâu không đáy.
Anh không có trở lại!
Cô nhìn chung quanh căn phòng, một căn phòng cô đơn, cô không khỏi than thở.
Xem ra, anh định nhốt cô đóng băng ở đây!.
Cô không hề có chút hạnh phúc mới cưới, cũng không có đêm tân hôn ngọt ngào.
Cô thật đã kết hôn rồi sao? Cô lại lần nữa hỏi mình.
“Phan phu nhân, bữa ăn sáng tôi đã chuẩn bị xong”. Người giúp việc ở ngoài cửa gọi cô.
“Được, tôi sẽ xuống ngay”.
Câu trả lời của người giúp việc chính là câu trả lời tốt nhất! Cô thật đã kết hôn rồi, ngày hôm qua công chứng cũng không phải là giấc mơ.
Cô nhìn lên đồng hồ, tám giờ!
Cô vào phòng đánh răng, rửa mắt, thay đổi quần áo ở nhà, chậm rãi đi xuống lầu.
“A?” Cô ngạc nhiên mở to mắt.
Phan Nghị âu phục phẳng phiu ngồi ở trên bàn dùng bữa ăn sáng.
Cô xoa xoa mắt, anh vẫn còn ở đây!
Cô lại xoa mắt, anh vẫn tồn tại ở đây!
“Cô ở đó làm cái gì?” 9 giờ mới phải đi làm, Phan Nghị khẽ nhấm một ít café đen, nhìn thấy cô
ngẩn người ở đầu bậc thang.
“Anh…. Tối qua anh ngủ ở đây sao?” Cô bước nhanh đi tới bên cạnh anh, sờ sờ mặt anh, cảm thấy mặt của anh thật ám ấp, hẳn là sồng sờ sờ ra đó.
Phan Nghị nghiêm nghị nhìn cô một cái, cô vội vàng đem tay lùi về. “Thật xin lỗi…..”
“Nơi này là nhà của tôi, tất nhiên tôi ngủ ở đây rồi”.
“Nhưng… chúng ta….” Cô xoắn xoắn ngón tay, ngượng ngùng, không biết nên mở miệng thế nào cho phải.
“Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng tốt nhất chúng ta vẫn nên ngủ riêng”.
Hai tròng mắt của cô mở thật to, lặp lại lời của anh, nghĩ mãi không hiểu. “Ngủ riêng?”
“Cô có ý kiến sao?” Anh khơi lông mày lên.
“Không, em không có ý này. Chỉ là… em không hiểu… chúng ta rõ ràng đã kết hôn, tại sao lại phải ngủ riêng lẻ?” Cô nháy mắt mấy cái, muốn hiểu rõ nguyên nhân.
“Cô muốn lên giường với tôi vội vã như vậy sao?” Anh hỏi ngược lại, mặt khinh bỉ nhẹ.
Anh hiểu lầm!
“Ý em không phải vậy…. em….” Mặt cô hồng lên, giải thích cũng không phải sở trường của cô, nhất thời đông cứng, đứng tại chỗ lung túng không thôi.
Anh bỗng chốc từ trên chỗ ngồi đứng lên. “Mặc dù cô có danh hiệu là Phan phu nhân, nhưng cũng vẹn vẹn chỉ thế mà thôi, cô nghĩ có thể dựa dẫm vào tôi đạt được cái gì, tôi đều không cho cô, càng không để cô đạt được theo ý muốn”.
Đáy mắt anh rõ ràng cằm thù để cho cô sợ hãi.
Anh nhìn cô thật sâu một cái, sau đó xoay người vô tình rời đi.
Đường Ngữ Thi biết anh áp đảo tinh thần cô. Hiểu lầm giữa anh và cô cũng không vì hai người đã kết hôn mà thay đổi, ngược lại không ngừng sâu hôn, để cho cô cảm thấy thất bại khiếp sợ.
Giữa trưa, tiếng ve ở đâu réo lên không ngừng.
Cô ngồi ở ghế mấy trên ban công, gió nhẹ thổi lất phất mà đến, trên bàn có một bình trà hoa lài cùng chén sứ nhỏ, cô dựa lưng vào ghế, thoải mái nhìn cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên tay.
Hai tháng nghỉ hè khá dài khiến cô chán đến chết, cô tự nhiên vào lúc nghỉ hè kết hôn, vậy mà, cô cảm giác rất cô đơn!.
Ở trong phòng to như vậy, ban ngày cũng có nhiều người giúp việc theo cô, nhưng người giúp việc chỉ cố gắng làm xong bổn phận của mình, cũng chẳng có thời gian dư thừa cùng cô nói chuyện phiếm, mà buổi tối cũng chỉ có một mình cô, Phan Nghị thường đi sớm về trễ, cô một mình một người ở trong căn phòng lớn, cô đơn cùng tĩnh mịch không ngừng gặm nuốt lấy tinh thần của cô.
Cô cảm thấy thật nhàm chán, cảm thấy cuộc sống trôi qua trống rỗng!
Cô rất rảnh rỗi, cảm thấy thời gian quá dài, muốn ra cửa, nhưng không có ai để nói chuyện, không biết nên đi tìm ai.
Các bạn của cô đều có chuyện phải làm, chỉ có một mình cô không có việc gì.
Thương Ly Yên còn đang bận bịu thích ứng cuộc sống mới của cô ấy, loay hoay một cuộc hồ đồ, coi như gọi điện cho cô, nói với cô là thời gian luôn là vội vã, được 30 giây rồi kết thúc!
Lan Huệ Tâm còn bận tới trời đất u ám, dù là hay gọi điện tì