
bắt con vịt nhổ lông. Vợ Ba Bay rất giỏi, buôn bán chăn nuôi gì cũng xôm trò. Chị lạ có tài nấu nướng nhờ có chồng kén đồ nhậu.
Không mấy chốc mà hai đĩa thịt vịt luộc dọn lên, khói thơm nghi ngút. Thịt vịt chấm với nước mắm gừng vừa béo vừa ngọt, vừa thơm vừa cay…
Năm Hà mang hết hai chai Mạc-ten cổ lùn Bảy Viễn tặng ra uống mừng Ba Bay thoát nạn. Rượu vào lời ra, chuyện xưa chuyện nay kế tiếp không đầu không đuôi nổ như bắp rang. Có điều thích thú là không hẹn mà lại gặp đầy đủ: Năm Hà, Bảy Rô, Ba Bay, Chín Mập và Năm Mười Ba là năm người đã thề đồng sanh đồng tử trong đình thần Tam Thôn Hiệp trong đêm mưa gió sụt sùi tiếc thương Ba Dương tử trận ở Bến Tre…
Rượu được vài tuần, Năm Hà cầm chai rượu lên:
- Tụi bây có biết rượu này của ai cho Bảy Viễn?
- Của bà con trên thành - Bảy Rô "Sao y nguyên văn" lời Bảy Viễn…
- Bà con trên thành, nhưng là ai? Ông Ổi, bà Xoài… phải biết đích danh chớ…
Tất cả đều chịu thua. Năm Hà nói:
- Đây là rượu của hai thằng Lâm Ngọc Đường và Môrit Thiên. Tụi nó là cơ sở trên thành của Bảy Viễn. Tụi nó chứa bạc lấy xâu, hàng tháng đem xuống nạp vào quỹ nuôi quân… Rượu Tây ngon nhưng thằng Tây không ngon. Mình uống rượu Tây mà nhất quyết không theo Tây, phải không bây?
Tất cả đều cụng ly "côm cốp" sau một tiếng "Phải" thật ăn rập như một đội đồng ca. Bảy Viễn lập "Liên Quân A" đưa Hai Vĩnh lên quân khu "chất vấn" Nguyễn Bình, tiếng là yểm trợ Hai Vĩnh nhưng dã tâm của Bảy Viễn là dằn mặt Nguyễn Bình đồng thời tạo điều kiện như ra bản tin, viết thơ rơi để mượn tay Nguyễn Bình "khử" Hai Vĩnh. Nhưng khi Hai Vĩnh đưa Liên quân A lên khu thì Bảy Viễn lại lo ngại. Y sợ với tài ăn nói khéo léo và bản lĩnh chỉ huy, Hai Vĩnh sẽ nắm được Liên quân A thì kể như y "bù". Liên quân A là lực lượng mạnh nhất trong Liên khu, không thể rơi vào tay đối thủ lợi hại. Nghĩ vậy, Bảy Viễn nhất định với giá nào cũng phải nắm cho được bộ chỉ huy Liên quân A. Đại đội trưởng Tươi là một thanh niên cao to, đẹp trai, Bảy Viễn nghĩ ngay tới y tá Dung, trẻ đẹp nhất trong số y tá từ thành phố xuống Rừng Sác tham gia kháng chiến trong Chi đội 9. Y định thả Dung ra để câu Tươi.
- Dung đi kháng chiến đã mấy mùa thu rồi mà vẫn chưa chọn được "Côn Dui" nào sao? - Bảy Viễn khéo gợi ý.
Dung dè dặt:
- Dạ, chưa.
Bảy Viễn cười:
- Không nghe thiên hạ hát rùm trời: "Ra đi, ra đi thề lấy chỉ huy" hay sao? Chuyện này cũng không có gì hổ thẹn hết. Ông bà mình có câu: "Trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân", Nè, nếu như trong Chi đội 9 không có cây Côn Đui nào vừa ý thì "bỏ vòi" qua Chi đội 7. Bên đó có đại đội trưởng Tươi xem ra cũng "bô" trai lắm đó.
Bảy Viễn gợi ý cho y tá Dung, rồi vài hôm sau điện cho đại đội trưởng Tươi kéo liên quân về trạm xá "tẩm bổ đại đội" sau chuyến đi công tác ở Quân khu. Với các chiến lợi phẩm như đồng hồ, bút máy, bật lửa Bảy Viễn cung cấp, y tá Dung chinh phục Tươi không khó. Thoạt tiên Tươi khai bệnh, mỗi sáng tới trạm xá tiêm thuốc khỏe; dần dần chiều nào cũng tới trạm xá để giác hơi. Thế rồi Tươi ăn dầm, nằm dề bên trạm xá không thèm trở về đại đội.
Hai Vĩnh ở Quân khu về, không thấy Tươi, cho liên lạc đi tìm. Nhưng Tươi vẫn không chịu rời trạm xá, đeo y tá Dung như sam. Hai Vĩnh phải thi hành kỷ luật, xem như Tươi bỏ ngũ, một mặt báo với Quân khu, một mặt ra công văn bắt Tươi truy tố tòa án quân sự Quân Khu.
Nhưng đưa ra xử một cán bộ cấp đại đội đầy tương lại như Tươi, Hai Vĩnh thấy không đành. Chuyện trai gái là lẽ thường, huống chi lại là âm mưu thâm độc của Bảy Viễn. Hai Vĩnh bỏ ra một ngày giải thích mọi lẽ cho Tươi nghe. Khi thấu rõ sai lầm của mình. Tươi vô cùng hối hận, xin Hai Vĩnh cứu giúp để "đoái công chuộc tội".
Đúng vào lúc ấy Hoàng Thọ đến xin đạn đề nghị liên quân đánh trận Đá Giăng. Hai Vĩnh đang thử lựu đạn do bình công Chi đội 7 sản xuất thì trạm giao liên bìa rừng báo có Hoàng Thọ tới.
Một người to lớn, râu quai nón, đội nón rộng vành, quân phục ka-ki gọn gàng xăm xăm đi tới:
- Anh Hai, khỏe mạnh chứ?
- Hoàng Thọ! Gió nào đưa anh tới đây?
- Đến vay anh một ít đạn và lựu đạn. Mượn đồ "lôcan" mà trả "ori-gin". Chịu không?
Hai Vĩnh gật:
- Binh công xưởng Chi đội 7 cung cấp cho cả Quân khu, lẽ nào lại không cho bộ đội 303 của Hoàng Thọ?
Hoàng Thọ vui vẻ:
- Vậy là xong một việc. Việc thứ hai, đề nghị Chi đội 7 đánh liên quân với chúng tôi. Đánh trận này là "ăn chắc".
Hai Vĩnh cười:
- Chưa săn được gấu đã tính gạ bán bộ da! Đánh ở đâu? Đã đi "điều nghiên" chưa?
Hoàng Thọ gật:
- Rồi. Mỗi tuần tụi Tây ở Bà Rịa đi tiếp tế cho tụi Long Hải. Đây là con đường độc đạo, một bên là dãy núi Đá Giăng, còn bên kia là đồng trống và rừng chồi. Sau khi đi điều nghiên, tôi bố trí như thế này: ta chôn địa lôi hai đầu, cách khoảng chừng hai cây số. Ở đầy trên, ta cho một trung liên đặt giữa lộ, bắn vỗ mặt vào đoàn xe vừa bị địa lôi khóa đuôi. Tụi trên xe GMC nhất định phải nhảy xuống chống cự. Chúng sẽ dạt qua bên đồng trống vì sợ quân ta phục kích từ sườn núi Đá Giăng. Nhưng chúng không ngờ liên quân đào hố c