
Cô thì thào nói, tiếng nói phá vỡ những gì trong sáng nhất.
Bước chân Duệ Húc đột nhiên dừng lại, rất nhanh, hắn liền biến mất
khỏi tầm mắt cô, thời khắc hắn đóng cửa lại, hắn nghe được được tiếng
nói của chính mình, tàn nhẫn khiến người khác ngạt thở, “Trong mắt của
tôi, cô chỉ là quân cờ, giữ cô lại, bởi vì cô còn dùng được.”
Tô Lạc nở nụ cười, nhưng đôi mắt cô lúc này đã ngập nước, nước mắt
không ngừng chảy xuống trên mặt, trên cằm, thậm chí rơi ướt cả quần áo,
giống như mồ hôi không ngừng chảy.
Cô đặt tay trên bụng mình, trong nháy mắt đó, không ai biết, nội tâm cô đau đớn đến dường nào, “Con à, con biết không? Mẹ đã đoán được vận
mệnh của con rồi, sẽ không ai yêu con, sẽ không ai chào đón con sinh ra, không sao, con còn có mẹ mà, mẹ sẽ yêu thương con, sẽ yêu thương con
thật nhiều.”
Cô nhặt tờ báo lên trên mặt đất lên, đặt trên sa lon, sau đó đi về
phía cầu thang, đột nhiên, cả người cô khụy xuống, cả người co chặt lại, tiếng khóc không ngừng truyền ra.
Duệ Húc đừng trước cửa sổ, ngón tay cầm điếu thuốc, hắn chỉ đốt mà
không hề hút, hắn tựa lưng vào khung cửa sổ lạnh như băng, trong mơ hồ,
ánh mắt màu trà cũng mất phương hướng, sự u buồn không thể che dấu, cảm
giác này hắn chưa từng có.
Tập đoàn Húc Nhật, Trữ San đi trên đôi giày cao gót, thêm bộ quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng, quả nhiên người đẹp vì lụa, rất giống một ngôi sao, kì thực bây giờ cô cũng chẳng khác ngôi sao là mấy, không nói tới
dáng người, diện mạo, chỉ cần thân phận hiện tại của cô, tất cả cô đều
có được, còn gì là chưa đủ.
Trên đường, Vệ Thần chạm mặt cô, ngay tới liếc mắt cũng không thèm.
“Vệ Thần, anh đây là có ý gì?” Trữ San đột nhiên dừng lại, cô chán
ghét thái độ của người này với cô, cô đắc tội với hắn sao, từ trước tới
giờ đều không vừa mắt với cô, bây giờ lại coi như không nhìn thấy cô,
đời này cô còn chưa gặp qua người đàn ông nào đáng ghét tới thế.
“Tôi đâu thể có ý gì, cô Tề.” Vệ Thần đút tay vào túi quần, mấy sợi tóc trước trán không che được sự chán ghét.
“Vệ Thần, anh có gì không hài lòng với tôi, tôi cũng đâu có đắc tội
với anh?” Trữ San hất cằm lên, từ nhỏ cô chính là một công chúa, người
đàn ông nào cũng ân cần dịu dàng với cô, ngay đến một người đàn ông như
Duệ Húc còn yêu cô, ánh mắt người đàn ông này có vấn đề phải không? Cô
đứng ở đây, hắn thậm chí còn không thèm liếc một cái. Vệ Thần muốn chế nhạo cô mấy câu, nhìn sự khó chịu trong ánh mắt Trữ San, cô đâu phải là USD, cái thứ mà toàn bộ ánh mắt người đàn ông sẽ
nhìn đến, đâu phải tất cả người đàn ông phải nhìn tới cô chứ.
“Xin lỗi, cô Tề, tôi không hứng thú với người phụ nữ của người
khác,” đây chính là sự châm chọc giành cho Trữ San, cô bây giờ dây dưa
không rõ với đàn ông, làm bên thứ ba lại không biết xấu hổ, không thể
không nói Tề Trữ San người phụ nữ này, đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Nếu quả thật là như thế, hắn cũng nguyện ý xem một cái, cái gì gọi là cực phẩm… Nhưng, vẻ mặt hắn chỉ có sự khinh bỉ mà thôi.
“Vệ Thần, anh…” Trữ San nắm chặt chiếc ví da nhãn hiệu nổi tiếng
trong tay, hận không thể xé tan cái vẻ mặt cảu Vệ Thần, lời của hắn cô
lại không thể phản bác, cô biết trước mặt cô chính là sùng bái ngưỡng
mộ, chỉ là đằng sau lưng không biết người khác sẽ nói những gì.
Vệ Thần nhàm chán nhếch môi, “Xin lỗi, cô Tề, tôi còn phải đi, không có thời gian tán gẫu vấn đề này với cô, đúng rồi…” Hắn như cười như
không liếc mắt nhìn Trữ San, “Nghe nói, ngài Ôn rất nhanh sẽ trở về, nếu hắn nghe những tin đồn của cô, không biết hắn sẽ như thế nào nhỉ, có
vui vẻ giống như cô không đây?”
Câu nói mười phần mỉa mai, Vệ Thần thật độc miệng, từ trước tới nay đều là ăn tươi nuốt sống người khác.
Hắn phóng khoáng rời đi, ở lại một lúc nữa, hắn sợ không kìm chế được sẽ bóp chết Trữ San.
Tâm tình của Trữ San bây giờ rất phức tạp, người kia sắp trở về, Ôn
Vũ Nhiên, Lê Duệ Húc, cô khẽ nhăn cái trán lại, cảm giác đỉnh đầu có
chiếc kim đâm vào, hình ảnh hai người đàn ông không ngừng xuất hiện
trước mắt cô, cô không biết phải giữ người nào, buông người nào.
Cô xác định mình yêu Duệ Húc, rất yêu, trước kia có lẽ là không
biết, có lẽ thói quen nên không nghĩ là yêu, nhưng hiện tại đã biết, cô
không thể rời xa hắn. Còn Ôn Vũ Nhiên, cô phải tốn bao tâm tư mới lấy
được, nếu ly hôn, không phải cô ta sẽ được hời sao, nhất định hắn sẽ trở lại bên cạnh Tô Lạc, như vậy sao cô có thể cam tâm, hơn nữa cô phát
hiện, thân phận của mình nếu rời khỏi Vũ Nhiên, cô thật không thể tưởng
tượng nổi, đến lúc đó, tất cả các tờ báo đều đăng tin về cô, cô còn mặt
mũi đi gặp người khác sao.
Từ đầu tới cuối, cô đều không phát hiện, cả hai người đàn ông, cô
đều chẳng yêu ai quá nhiều mà cũng chẳng yêu ai quá ít, cô yêu nhất
chính là bản thân mình.
Phòng tổng tài tầng bốn năm, rốt cuộc Trữ San đã ổn định được suy nghĩ của mình, liền đi tới.
Cô đặt chiếc ví xuống, hôm nay xem qua bảng phân công việc, buổi
chiều chỉ cần chụp máy tấm ảnh là xong, cô cười yếu ớt đi tới trước bàn
làm việc của Duệ Húc, đứng ở phía sau hắn, cũng không quản hắn đang