Old school Easter eggs.
Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329184

Bình chọn: 7.00/10/918 lượt.

i

người phụ nữ kia và người anh trai của hắn.

Hắn phải lựa chọn thế nào đây, hắn biết hắn muốn gì, hắn muốn Tử Lạc, cô gái hắn muốn đi cùng cả cuộc đời, vị trí tổng tài của Ôn thị hắn

cũng cần, nếu không, hắn không thể cho hai người phụ nữ hắn yêu nhất

hạnh phúc, mẹ của hắn, người kia chính là Lạc Lạc của hắn.

Bây giờ, hắn phải lựa chọn, hắn nhắm mắt, trong lòng hỗn loạn.

Mất đi vị trí tổng tài, nhà của hắn cũng sẽ không còn là nhà, còn có

thể mang lại hạnh phúc cho Tử Lạc sao? Nếu đông ý, hắn lại bị trói buộc bỏi hôn nhân, không chỉ nói hắn, Tử Lạc là người thế nào, hắn rõ ràng

hơn ai hết. Cô ấy sẽ không làm người thứ ba. Sẽ không bao giờ. Lựa chọn

của hắn, dù là thế nào, kết quả, cũng là… Mất đi Tử Lạc.

“Thời gian của tôi có hạn, Ôn Vũ Nhiên, tôi không muốn lãng phí thời

gian ở đây.” Lê Duệ Húc đặt hai tay trên bàn làm việc, trên mặt bàn còn

có rất nhiều văn kiện cần xem, thời gian một ngày, hắn hận không thể

biến thành ba ngày, hắn đã Vũ Nhiên quá lâu rồi.

Ôn Vũ Nhiên mở mắt, nở nụ cười đau đớn, hắn còn có thể lựa chọn cơ hội khác sao?

“Tôi muốn biết nguyên nhân, vì sao anh lại làm như vậy?” Hắn có cảm

giác, đây là một âm mưu, vì hắn mà đã bố trí âm mưu, chỉ đợi hắn từng

bước từng bước bước vào.

“Nguyên nhân, anh không cần biết, anh chỉ cần làm theo nhưng gì tôi nói.” Đôi mắt màu trà càng trở lên lạnh lẽo.

“Anh chỉ cần đồng ý làm theo, tất cả sẽ được giải quyết.” Lê Duệ Húc lãnh đạm nói.

Hai ánh mắt nhìn nhau, bọn hắn đều dựa vào đối phương mà tìm ra đáp án.

Tất cả, dựa theo vẫn mệnh, là ai đi lệch khỏi quỹ đạo, là ai đã sai lầm…

Tô Tử Lạc theo thói quen chỉnh lại quần áo, một mình cô đi trên

đường, trong mắt có sự chờ mong, có cả sự phấn khích, năm ngày, cuối

cùng hắn đã gọi điện muốn gặp cô, rốt cục…

Cô khẽ nắm tay, trong lòng bàn tay thật ấm, đột nhiên, cô nhìn thấy

quán bát súp ven đường, cả người ấm hẳn lên, độ ấm của bên ngoài, thực

ra cũng là từ bản thân mà ra.

Cô đứng trước cửa quán ăn Trung Quốc, bao quanh là những tấm thủy

tinh lớn, mọi người ra vào đều rất quý phái, trái lại cô còn không bằng

một người phục vụ.

Cô đứng bên ngoài khá lâu, cuối cùng cắn môi mình, rồi mới đi vào.

Cách đó không xa có một người đàn ông, ánh mắt cũng đã rơi vào mắt

cô, những người xung quanh dường như thành trong suốt, trừ hắn ra, trên

đời này ngoài trừ hắn ra, không có một ai, một việc gì, khiến cho cô vừa nhìn thấy ánh mắt liền như cười, hạnh phúc trong trẻo vô cùng.

Người đàn ông vẫn ngồi ở vị trí cửa sổ kia, giữa khung cảnh, mơ hồ thấy ngón tay hắn tạo thành đường cong tao nhã.

Trong khoảng thời gian ngắn cô cứ đứng yên ở đó, một lúc sau cô mới

tỉnh lại, mặt thoáng đỏ ửng. Vừa rồi trong gió gương mặt còn chút tái

nhợt, giờ đã tươi tắn rất nhiều.

Cô vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt nhỏ của Vũ Nhiên

đằng sau mắt kính lóe lên tia lạnh, “Đã tới.” âm thanh vẫn ôn nhu như

vậy, ánh mắt vẫn dịu dàng, có chút gì khác thường, nhưng cô lại không để ý.

“Vâng.” vài ngày không gặp, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cũng khiến Tử

Lạc xúc động, cô luôn mở to hai mắt mình, chỉ sợ nếu cô chớp mắt sẽ rơi

lệ. Hóa ra, cô không hề mạnh mẽ như cô tưởng tượng.

“Lạc Lạc.” Ôn Vũ Nhiên khẽ dừng lại, hắn đưa tay vỗ nhẹ mái tóc của

Tử Lạc, đây có thể là lần cuối cùng hắn được sờ mái tóc này, cho nên,

hắn muốn nhớ kĩ cảm giác này, phải khắc sâu vào tâm hồn mình.

“Em đây.” Tử Lạc cười nhẹ nhàng, cười hiền thục giống như con cừu nhỏ, thỏa mãn hưởng thụ chủ nhân vỗ về.

“Lạc Lạc, anh giúp em một công việc tốt hơn nhé?” Ngón tay Vũ Nhiên khẽ nắm chăt, đột nhiên nói.

Đây là một chủ đề cũ, ngày hôm nay, không biết vì sao, Tử Lạc cảm

giác Ôn Nhiên có gì khác với ngày thường, dường như hắn có rất nhiều tâm sự, là công ty xảy ra chuyện, hay là chuyện trong nhà, cô rất muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Nếu hắn muốn nói, vừa rồi cũng đã nói, cô hiểu được, có một số việc,

hắn không muốn cô biết, một khi đã như vậy, cô vẫn là không nên biết thì hơn.

“Dạ.” Tử Lạc nhẹ nhàng gật một cái, không rõ nguyên nhân, cô chỉ cảm

thấy hôm nay cô không lên cự tuyệt hắn, hắn nói tìm việc mới cho cô, vậy cứ thế đi, chỉ là một công việc thôi mà, cô tin tưởng cô sẽ làm thật

tốt, sẽ không để hắn thất vọng.

“Anh muốn mua một căn nhà nhỏ, sau này em sẽ ở đó được không?” Ôn Vũ

Nhiên vẫn cười, chỉ là trong đôi mắt giấu sau cặp kính, sự mất mát dần

lộ rõ ra, còn có giọng nói, càng ngày càng chua sót.

Cha mẹ mất khi Lạc Lạc còn nhỏ, cô lớn lên cùng bà nội, mấy năm trước bà nội cô cũng qua đời, hiện tại chỉ có một mình cô, không có chỗ nương tựa, nếu hắn rời xa cô, cô sẽ càng ngày càng cô đơn.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể giúp cô được những thứ này. Sau khi kết hôn hắn không thể chăm sóc cô nữa, Lê Duệ Húc không đồng ý, mà Tề Trữ San

cũng sẽ không tích dầu thắp đèn, hắn không muốn một người không có bất

kì năng lực phản kháng nào, liên lụy đến thế giới phức tạp của hắn.

Một lần nữa hắn đưa tay lên tóc Lạc Lạc, cảm xúc mềm mại, cả đời hắn

sẽ không quên, hắn không thể kết hôn với cô, không thể c