
iường nhỏ, hai tay ôm đầu
gối.
Sắc trời bên ngoài tối dần, nơi này là ngôi nhà mới của cô, cô hít
hít cái mũi của mình, tự nói với mình, không thể khóc nữa, phải kiên
cường lên.
Cô cầm tờ báo đi tìm những công ty đang tuyển người, nhưng, tìm gần một ngày vẫn chưa tìm thấy việc thích hợp.
Ngẫu nhiên, cô nhìn thấy một cửa hàng bán đồ trẻ con, bước chân
không tự chủ đi thẳng tới, đứng ngoài tấm thủy tinh trong suốt, cô nhìn
thấy rất nhiều bộ quần áo nhỏ xinh, đôi giày bé bé, ngón tay chạm vào
tấm kính, mọi mệt mỏi đều biến mất, chỉ còn lại nụ cười.
Thật là đáng yêu, đẹp quá, cô đưa tay sờ vào túi, những thứ đồ bên trong này, cái gì cô cũng không mua nổi.
Không sao, cô sẽ kiếm tiền, cô tiếp tục cười, từ tấm kính phản chiếu bóng người mảnh khánh gầy yếu, nhưng trong đôi mắt lại lộ rõ tình cảm
mẹ con sáng chói động lòng người. Khi cánh cửa cửa hàng mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt tái đi,
vội trốn sang một bên, cô nhìn thấy hai người, Duệ Húc và Trữ San, trên
tay họ có rất nhiều túi đồ, túi lớn túi nhỏ đặt vào trong xe.
Tô Lạc trốn ở một góc khuất, nhìn Duệ Húc cẩn thận đỡ lấy Trữ San,
giống như cô ấy là một con búp bê bằng thủy tinh mỏng manh yếu ớt, cô
nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Trữ San, nụ cười thật hạnh phúc, còn có hắn… Cũng thật ôn nhu.
Cô quay người lại, không muốn nhìn thấy người đàn ông đã làm tổn thương cô cả đời.
“Húc, anh thật sự ly hôn sao?” Trữ San mừng thầm trong bụng, cô thật sự đã đuổi được cô ta rồi.
“Uhm,” Duệ Húc khẽ gật đầu, không nói gì thêm, sớm hay muộn cũng
phải ly hôn, chỉ là sớm hơn dự tính của hắn mà thôi, tất cả những chuyện giữ Tô Lạc và hắn đều đã chấm dứt, “Húc, cảm ơn anh, như vậy em có thể
yên tâm rồi, con của chúng ta sẽ không trở thành con hoang.” Trữ San ôm
eo Duệ Húc, ánh mắt thoáng hiện qua nét yên tâm, chỉ còn một chuyện,
khiến cô mất ăn mất ngủ, chính là đứa bé trong bụng Tô Lạc, còn trong
bụng cô vốn không có đứa bé nào cả.
Cô cần phải xem xét lại, phải suy nghĩ một chút.
Duệ Húc đưa Trữ San về, chiếc xe dừng lại trước nhà họ Ôn, ngước mắt lên nhìn, rất nhanh thôi, hắn sẽ có được tất cả những thứ hắn muốn, chỉ là hắn không biết, vì có được tất cả những thứ này, mà hắn đã mất đi
những gì.
Hắn lái xe đi vòng quanh, lại không biết mình muốn đi đâu, hắn cứ lái vòng vòng, rồi đi về chỗ mình ở.
Mở cửa, một hành động rất bình thường, lại không biết vì sao, ngón
tay hắn đặt trên nắm cửa có chút run rẩy, hắn khẽ nhíu mày, từ từ mở cửa ra, bên trong, không có bất kì âm thanh nào, thậm chí không còn tiếng
hít thở của một người khác.
“Tô Tử Lạc,” Hắn hét to một tiếng, không có bất kì tiếng trả lời,
giống như lần trước, dường như nơi này, sớm đã không còn hơi thở của cô, giống như cô chưa bao giờ tới nơi này.
Hắn đi vào, đột nhiên giật mạnh cửa tủ quần áo, quần áo bên trong
tủ, toàn những quần áo hắn đã mua cho cô, những quần áo cũ cô không nỡ
vứt đi đã không thấy, hắn vội vàng kéo ngăn kéo bàn ra, bên trong còn
chiếc thẻ bạch kim, là hắn đưa cho cô, đến giờ vẫn mới nguyên, cô chưa
bao giờ dùng tới nó dù chỉ một lần.
Hắn nhắm mắt lại, cứ đứng đó thất thần ngơ ngẩn, cho tới khi chân
hắn tê đi, hắn mới dùng sức đóng cửa phòng lại, cầm chìa khóa khóa căn
phòng lại. Đem tất cả những gì ở nơi đó khóa lại.
Hắn bước tới gần phòng mình, trong lúc này, trái tim hắn có cảm giác mệt mỏi.
Trong bệnh viện, Tô Lạc nghe bác sĩ nói xong khẽ thở dài nhẹ nhõm,
bác sĩ nói, đứa bé trong bụng cô rất tốt, tuy rằng có rất nhiều chuyện
đã xảy ra, nhưng đứa bé vẫn rất kiên cường, luôn ở trong bụng cô.
Ánh nắng ấm áp dừng lại trên gương mặt cô, cô khẽ ngẩng đầu lên,
cuối cùng nụ cười tươi tắn cũng đã quay lại với cô, tuy rằng cô đơn, tuy rằng trái tim bị tổn thương, cô vẫn có dũng khí sống tiếp, vì có đứa
bé, hi vọng của cuộc đời co.
Cô rất thương, rất yêu nó…
Cô không phát hiện, lúc này có một cô gái đứng ở xa nhìn cô với ánh mắt độc ác, ánh mắt như con rắn, híp híp lại.
Tô Lạc cúi đầu, đi về phía trước, cô phải tìm việc làm, nếu không, cô không biết sẽ lấy gì mà sống tiếp.
Một đôi giày cao gót tinh xảo xuất hiện trước mắt cô, cô dừng bước lại, ngẩng đầu, cả người khẽ cứng lại.
Cô muốn đi qua Trữ San, lại bị chặn lại.
“Tô Tử Lạc, mới có mấy ngày không gặp, lá gan cô lớn lên không ít nha.” Trữ San cười lạnh, ánh mắt xinh đẹp cực kì ác độc.
Tô Lạc khẽ mím môi, không nói gì trước sự khiêu khích của Trữ San, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cô còn phải đi tìm việc.
“Tô Tử Lạc, cô sống cũng khá tốt nhỉ,” Trữ San thấy Tô Lạc không nói gì, bước lại gần, Tô Lạc nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp bị bóp méo,
lộ ra chút ghê tởm.
“Cô Tề, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói cả, tôi không nợ cô
cái gì,” Cô đã đem Duệ Húc trả lại cho cô ta, đem thân phận bà Lê trả
lại cho cô ta, cô ta còn muốn gì nữa.
Trữ San cười lạnh một tiếng, “Ai nói thế, Tô Tử Lạc, cô vẫn còn
thiếu tôi một việc rất quan trọng,” tầm mắt Trữ San nhìn xuống bụng Tô
Lạc, nơi đó có một đứa bé, còn Trữ San lại không có, cô không thể có
người khác cũng đừng hòng có đơợc.
“Cô muốn l