
, không biết bây giờ cô
ấy đang làm gì, hắn tựa vào bàn, khẽ mím môi, hắn cười một người chính
bản thân còn không cần, một người vợ mà cũng chẳng phải vợ.
Ánh mắt màu trà hiện lên đau đớn kịch liết, rất nhanh liền biến mất,
bất luận ở thời điểm nào, tổng tài tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc cũng sẽ không để lộ một kẽ hở, không có lộ bất kì nhược điểm nào, .
Hắn không để ý, đánh giá bên ngoài một chút, ném hộp xì gà vào trong ngăn kéo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hắn xuống tầng, ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn bữa sáng, chưa tính
là hắn thích ăn gì, nhìn cũng rất ngon miệng, hắn híp hai mắt lại, không biết đã bao lâu hắn không ăn một bữa sáng như vậy, có thể nói, bao lâu
hắn chưa sử dụng đũa.
Hắn chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn, bỗng hắn trừng mắt, dường như những thức ăn kia có thù với hắn, kì thực chỉ có hắn biết, trong lúc này, hắn cảm giác rất đói bụng.
Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác đói bụng, hắn là một người làm việc điên cuồng, bình thường không ăn cơm nhiều lắm, đến bữa thì ăn, từ nhỏ
hắn lớn lên ở nước ngoài, đã quen với tảng thịt bò và một số đồ ăn khác, thật khác biết, những thức ăn tinh khiết kiểu Trung Quốc, hắn rất ít
khi ăn, đương nhiên hắn cũng sẽ không rảnh đi ra ngoài ăn, ăn ở công ty
là được rồi.
Lê Duệ Húc có thể không ăn cơm, nhưng không thể không làm việc.
Chuông cửa phía sau vang lên, hắn nhìn nhìn màn hình, sắc mặt lộ ra
vẻ không vui, hóa ra là Vệ Thần, hắn đứng lên đi mở cửa, hắn còn không
nghĩ ra, cái nhà này ngoài hắn ra còn ai có thể đi mở cửa, hoặc là Vệ
Thần tự mở cửa đi vào.
So sánh ra, điều thứ nhất thực tế hơn rất nhiều.
“Húc, tôi đến thăm cậu, cậu có nhớ tôi không?” Cửa vừa mở ra, Vệ Thần lộ ra hàm răng trắng, trên mặt thất chói mắt, hắn dang hai tay, bổ nhào vào, Lê Duệ Húc xoay người, đêm hắn ném ra bên ngoài.
“Húc, cậu cũng không cần phải máu lạnh như vậy, chúng ta mọt ngày
không có gặp mặt, cậu cũng không nhớ tôi sao?” Vệ Thần sờ mũi mình,
người này thực không đáng yêu, đem tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty
ném cho hắn, hắn là ai, hắn là phso tổng Húc Nhật a, sao lại mệt mỏi
giống con chó vậy, Duệ Húc hắn thì tốt rồi, ở trong này nghỉ ngơ, ăn ngủ tốt.
“Có chuyện gì?” Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Vệ Thần giống như một đống rác ở trong nhà, đổi giày, cởi áo khoác, sau đó đưa chân ngồi trên ghế
sa lon của hắn. Người này, từ khi nào đã coi nhà của mình thành nhà của
hắn vậy.
“Không có việc gì không thể tìm cậu sao?” bở vai Vệ Thần khẽ cứng
lại, “Tôi vừa đi qua, đói bụng, muốn tới dùng cơm cùng cậu, tôi sợ cậu
sẽ mệt chết, đến lúc đó, tôi cũng mệt chết theo.”
Hắn khẽ nhướn nhướn mày, hắn chính là người có lòng tốt, xem đi, Duệ
Húc chỉ là một người bạn học với hắn, vậy mà Vệ Thần không những quan
tâm đến những chuyện trong công ty còn quan tâm cả cuộc sống của hắn,
cảm giác mình sắp trở thành mẹ già.
Lê Duệ Húc khẽ mím môi, đối với lòng tốt của Vệ Thần, hắn cũng không lộ vẻ gì cả.
“A, đây là mùi vị gì, thơm quá?” Vệ Thần hít hít vào, sợ mình nhầm,
bụng hắn không ngừng kêu lên, mùi vị này giống như mùi thức ăn, hắn vội
đứng lên, Lê Duệ Húc tên này không phải ở trong này giấu đồ ngon đi,
thật là keo kiệt.
Hắn nhìn về phía bên phải, nhìn thấy một bàn đồ ăn, ánh mắt sáng ngời.
“Ông trời của tôi, tôi không nhìn lầm đi, cậu thực sự giấu đồ ăn ngon a.” Hắn xoa nhẹ hai mắt của mình, vội vàng đi tới, hắn nhìn chằm chằm
đồ ăn trên bàn sắp chảy nước miếng, nhưng không biết bắt đầu như thế
nào, cũng không biết nói như thế nào, không có đũa a.
Hắn cũng không thể như người cổ dùng tay ăn.
Mặc kệ, hắn coi thường ánh mắt muốn giết người của Lệ Duệ Húc, trực
tiếp cầm lấy một miếng nhỏ thức ăn, bỏ vào trong miệng, thật ngon quá,
tuy hơi kém so với đầu bếp làm, nhưng hương vị cũng rất nhẹ nhàng, cảm
giác như gia đình vậy.
Hắn liếm liếm đầu ngón tay, còn muốn lấy thêm một miếng thức ăn nữa lại bị chặn lại.
Đôi mắt màu trà không hờn không giận nhìn chằm chằm vào Vệ Thần, giống như hắn thiếu mất mình mấy trăm vạn.
“Húc, tôi chỉ ăn có một chút, cậu không cần nhỏ mọn như vậy a?” Hắn
còn muốn ăn nữa, nhưng ánh mắt đối diện hắn càng ngày càng lạnh, hắn cúi đầu xuống, tốt lắm, hắn biết rồi, hắn chịu thua, chờ tên này ăn trước
a, biết đâu hắn ăn còn dư lại a? Cậu chủ tịch a.
Duệ Húc hắn khi nào thì nhỏ mọn như vậy, chỉ là một bữa cơm, cần phải như thế sao? Tiền của Duệ Húc đưa cho, hắn tiêu kiếp này, kiếp sau sau
nữa, cũng chưa chắc xài hết, khóe miệng hắn khẽ trùng xuống, hắn thực sự không có tiền đồ, quay lưng lại lần nữa liếm liếm đầu ngón tay của
mình.
Mùi vị này thực sự rất thơm, hắn đang đói có thể ăn hết cả bàn thức ăn này.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, không phải tiếng giày cao
gót, rất nhẹ, có chút lãnh đạm, hắn xoay người, thấy một cô gái, một cô
gái trẻ tuổi.
Chờ chút,, trong nhà Húc làm sao lại có một cô gái, không đúng, trong nhà hắn sao có thể xuất hiện một cô gái, đây là người giúp việc, coi
như là người giúp việc làm việc theo giờ, hắn nghiêng nghiêng mặt mình,
ngón tay xanh đưa lên cằm, không ngừng đánh giá cô gái