
ống, có
thể có người ngồi xuống, cô vẫn cúi đầu uống bát canh, là ai đến cũng
vậy, giữa họ đâu có quen biết.
Một bàn tay đặt lên vai cô, bàn tay
thật xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương tạo thành đường cong hoàn
mĩ, cô ngẩng đầu lên, không khí mang theo một hơi thở lạnh lẽo, hơi thở
này, cô cảm giác rất quen thuộc…
Cô đột nhiên xoay người, thấy được đôi mắt màu trà quanh năm băng lạnh…
“Lê Duệ Húc…. Anh” môi khẽ động đậy..
Lê Duệ Húc nhìn cô, một bàn tay đặt lên vai cô, ngoài ý muốn, hắn không
có mắng cô, cũng không trỉ chích cô, chỉ đem bát canh ông chủ vừa bưng
ra cho hắn đặt trước mặt cô.
“Cho tôi thêm hai bát canh nữa…”
Tay Tô Lạc đang bưng bát canh khẽ run
rẩy, hai bát, cô có thể uống hết sao? Cô cảm giác trong miệng có vị
chua, kì quái, cảm giác muốn khóc, muốn xóa sạch đi, khẽ chớp mắt, một
lần nữa cúi đầu nhìn trong bát canh, rõ ràng canh có vị cay, không có
một chút vị chua nào, vì sao cô lại cảm thấy chua như thế. “Ha ha…” Ông chủ nở nụ cười, vị này
thoạt nhìn như là quen biết cô gái này, không phải là chồng của cô ấy
chứ. Ông chủ thử hỏi, ông không có quên, hồi trước, hai người này đã đến quán khá nhiều lần, ông đã nhìn rất nhiều người, bộ đồ người đàn ông
này mặc thật đắt tiền, nhất định không phải là người bình thường.
“Vâng…” Lê Duệ Húc hào phóng thừa nhận, không có ý muốn che dấu, Tô Lạc đột nhiên ngẩng đầu, bên môi thoảng qua nụ cười chua sót, cuối cùng hắn cũng thừa nhận, nhưng sự thừa nhận này
có ích lợi gì chứ, bọ họ là vợ chồng, có ai có thể biết đây.
“Uống trước đi đã,” Lê Duệ Húc nhăn
mày, hắn ghét cái cảm giác gương mặt hắn cứ như mỉm cười, khiến hắn
không thể nắm bắt, cũng sẽ không thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra, cho tới bây giờ hắn luôn ghét bỏ, hắn thích nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay mình, nắm lấy vận mệnh của mình.
Thành công của hắn từ trước tới nay
cũng không phải may mắn, mà là hắn dùng thủ đoạn mới có được, đương
nhiên, với cô gái nay cũng thế.
Tô Lạc uống xong bát canh của mình, nhìn đến một bát canh còn nguyên trước mặt, không hề cử động.
“Uống đi…” Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói,
giọng nói thể hiện rõ không cho thỏa hiệp, Tô Lạc bưng bát canh lên,
nhắm mắt lại bắt đầu uống, giọt nước mắt dần hiện lên nơi khóe mắt.
Dường như có cái gì rơi vào bát canh, vừa rồi là chua xót hiện tại biến
thành đau khổ, rất đau khổ.
“Đủ rồi…” Lê Duệ Húc dường như không
chịu nổi nữa, hắn đưa tay nắm chặt chiếc bát trong tay Tô Lạc đặt xuống
bàn, sau đó kéo tay cô, bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó, cô có còn
suy nghĩ của bản thân hay không. Cô còn không có sự đấu tranh, cứ như
vậy để người khác bắt nạt sao? Hắn có thể tưởng tượng qua thời gian qua
cô đã trải qua những chuyện gì.
Chuyện trước kia hắn không truy cứu,
nhưng sau này, nếu cô vẫn cứ như thế, như vậy, hắn không bằng bóp chết
cô luôn, quên đi, sẽ bị cô làm cho tức chết thì đúng hơn.
Hắn lấy tiền trong ví, đặt trên mặt bàn, ông chủ định nói gì, Lê Duệ HÚc đã kéo Tô Lạc rời khỏi quán.
“Lần này lại không trả lại tiền được
rồi, chúng ta phải nhớ rõ, bọn họ là người làm ăn nhỏ, chúng ta không
thể hưởng lợi của người khác được…”
“Ông nói xem có phải bọn họ đang cãi
nhau, người kia thật là hung dữ, ông nói xem hắn có bắt nạt cô gái kia
không?” Bà chủ lại gần nói.
“Cái người này, nói linh tinh,…” Ông chủ lên giọng nói, bà chủ lại lườm ông, cả đời này, chỉ có bà mới có thể chịu được ông ta.
Duệ Húc kéo tay Tô Lạc về phía xe, đẩy
cô ngồi vào trong xe, sau đó hắn ngồi xuống ghế lái, hắn rút ra một điếu thuốc, mùi khói thuốc lan tỏa nhanh trong xe, hắn cứ hút thuốc, trầm
mặc như vậy.
Tô Lạc ho nhẹ, làn khói ngày càng
nhiều, Lê Duệ Húc khẽ híp mắt lại, hắn ấn nút, cửa thủy tinh hai bên xe
mở ra, không khí trong lành tràn vào, thật sự rất thoải mái.
“Em có biết từ chối nói như thế nào
không?” Lê Duệ Húc xoay người nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Tô
Lạc, lồng ngực phập phồng, thoạt nhìn, vừa rồi hắn đã hết sức nhẫn nại,
nhưng vẫn phải tiếp tục nhẫn nại, cô vẫn chưa nói ra chữ không.
Hắn thật sự hết cách với cô gái này,
hắn bảo cô chết đi, cô cũng không nói một chữ không, thậm chí còn nhảy
xuống bể bơi của hắn, tuy cô không có chết, nhưng cô cũng khiến hắn tức
muốn chết rồi.
Bàn tay Tô Lạc đặt trên đùi nắm chặt,
không hiểu vì sao tự dưng hắn lại tức giận như vậy, nếu như là do việc
vừa rồi, cô có thể giải thích, cô không có cố ý.
“Xin lỗi.” Cô cúi thấp đầu, có quá
nhiều lời xin lỗi, cũng không biết bắt đầu từ đâu, cô nên chờ hắn, không nên đẩy cửa đi vào, nếu không chứng kiến chuyện kia, như vậy cũng sẽ
không có gì xảy ra, cô vẫn là một cô gái chạy việc như cũ, mà hắn vẫn là một tổng tài cao cao tại thượng.
“Vì sao lại xin lỗi?” Lê Duệ Húc cười
lạnh nói, “Chồng của em ân ái với người phụ nữ khác, em nói xin lỗi, em
bị bắt nạt trong công ty của chồng em, em cũng xin lỗi, Tô Lạc a Tô Lạc, em có bao nhiêu lời xin lỗi có thể nói. Đúng…”
Duệ Húc đặt tay lên bả vai Tô Lạc dùng sức nắm chặt.
“Xin lỗi,” Tô Lạc lúc này cũng chỉ có thể nói xin lỗi, trong nháy mắt khiế