
n cho sắc mặt Duệ Húc lạnh thêm vào phần.
Một lúc sau, hắn buông bả vai cô ra,
nhìn thoáng qua ánh mắt mờ mịt của cô, đôi mắt cô trong suốt như thủy
tinh, cũng không cần người khác nghĩ thế nào, cô ở trong mắt hắn vốn
trong suốt, tất cả tâm sự của cô đều trốn không được ánh mắt hắn.
Hắn biết, chính hắn đã cho cô những ảo
tưởng… Có lẽ cũng không phải ảo tưởng, mà là hắn cố ý, không thể không
nói, hiện tại, hắn có chút hối hận.
Tay hắn rời khỏi bả vai cô, lại vòng
qua eo cô, kéo thân thể cô dự trên bờ vai hắn, Tô Lạc bất ngờ, mùi hương của người đàn ông này khiến trái tim cô run lên, một lúc sau, cô đưa
tay ra ôm lấy hông hắn, rõ ràng là hai con người khác nhau, nhưng hiện
tại cô không muốn rời xa sự ấm áp trên người hắn, có thể khiến cho cô
bớt lạnh lẽo, cho dù là vợ chồng giả, nhưng hắn không biết, cô luôn coi
hắn là chồng của cô.
Hắn sẽ không bao giờ biết….
“Tô Tử Lạc, tức giận, …” Lê Duệ Húc thở dài, bế Tô Lạc ngồi lên đùi hắn, cằm hắn đè lên tóc cô, trên tóc cô có
mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu, khiến người khác cảm thấy thoải
mái.
Hai tay Tô Lạc ôm chặt hông hắn, đầu dựa vào lồng ngực hắn, rõ ràng là một người lạnh lùng nhưng thân thể hắn lại thật ấm áp.
“Không có,” Cô thì thòa nói, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cô biết mình không có tức giận, cũng không có tư cách để tức giận.
“Nói dối, đã khóc rồi, còn nói không
giận?” Ngón tay hắn nhẹ nhàng chọc vào má cô, Tô Lạc vội vàng cúi đầu
xuống, đúng là nước mắt của cô đã lăn dài trên má rơi xuống.
Rõ ràng cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chảy ra.
“Được rồi, là anh không đúng, anh xin
lỗi.” Lê Duệ Húc ôm cô chặt hơn, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, không thể không nói, hắn thích thân thể mềm mại của cô, cũng thích cảm giác khi
ôm lấy cô.
“Tô Tử Lạc, nhớ, cơ thể và tình yêu của đàn ông là hai thứ khác biệt, hắn có thể cùng phụ nữ lên giường không
có nghĩa hắn sẽ thích người phụ nữ đó.”
Từng câu chữ của hắn truyền vào tai Tô Lạc, nhưng lại khiến có đau buồn hơn, bởi vì là hai thứ khác biệt cho nên.
Không cần tận tâm phải không? Nếu yêu,
sau đó, cơ thể và trái tim rời khỏi nhau, vậy vẫn có thể yêu sao? Cô
không lên tiếng, bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới…. “Tô Tử Lạc, em đang nghe anh nói sao?”
Lê Duệ Húc ôm cô chặt hơn nữa, không biết vì cái gì, hắn chợt có một cảm giác một sự đau đớn đang len lỏi trong trái tim mình, vì sự im lặng của Tô Lạc, sự im lặng khiến cho hắn bất an.
“Em đang nghe, cũng nghe rất rõ,” Tô
Lạc khẽ hít hít chiếc mũi, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng. Mặt cô vẫn dán vào ngực Duệ Húc, thân thể gần xát nhưng trái tim lại
càng thêm xa.
“Tổ Tử Lạc, nhớ sau này không được để
người khác bắt nạt em, em phải học cách nói không. Em hiểu chưa?” Tay
hắn nắm chặt tay cô, ngón tay cô nắm chặt lấy áo hắn, thậm chí còn dùng
chút sức, hắn có thể tưởng tượng, giá trị của chiếc áo này, sắp bị vò
nát trong tay cô rồi.
“Vâng…” Tô Tử Lạc gật đầu, hàng lông
mày khẽ động, không biết có phải do quá mệt mỏi, mắt cô từ từ nhắm lại,
hơi thở cũng ổn định hơn.
“Tô Tử Lạc, nhớ là phải biết nói không, ngay cả anh, em cũng có thể nói.”
“Vâng…” Tô Lạc vô ý thức trả lời, không biết chính mình đã quen với mùi hương của người này, cô thật sự rất mệt mỏi, cô ở trong lồng ngực hắn cứ như vậy ngủ thiếp đi, một cảm giác
thật an toàn, tin tưởng, nhưng không thể không nói, ngày hôm nay, Lê Duệ Húc đã làm tổn thương cô quá nhiều, cô không nói không có nghĩa là trái tim cô không có cảm nhận gì. Những hình ảnh đau đớn kia, đâu chỉ có thương tâm. Có thứ gì đó vẫn luôn thay đổi, cô không biết mà hắn cũng không hề nắm rõ.
Xin lỗi, Duệ Húc ôm cô, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa kính.
Cô không hề biết, những lời này của hắn cũng chính là giải thích, là thật tâm lại có chút mờ mịt.
Ngày đó dường như cũng không ảnh hưởng
tới họ, họ vẫn duy trì cuộc sống thường ngày, chỉ khác là trong trái tim hai người như có một thứ gì đó biến đổi, họ cũng không rõ, cũng có
chuyện khiến Tô Lạc khó hiểu, cô từ tầng bốn của tòa nhà chuyển thẳng
lên tầng bốn năm, ở cạnh Duệ Húc, cô vẫn là một người chạy việc, nhưng
hiện tại cô chỉ giúp việc cho một mình hắn. Khi cô hỏi nguyên nhân thì
lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Duệ Húc, nói cho cô biết, như vậy cô
sẽ thuận tiện cho việc bắt gian.
Giống như bây giờ.. Cô bưng một ly sữa
đứng ở cửa, vốn người kia nói muốn uống cà phê, nhưng cô lại phát hiện
hắn có bệnh về dạ dày, liền luôn làm trái ý hắn, cho dù hắn có trừng mắt nhìn cô, nhưng trừng thì trừng, còn hơn là bệnh của hắn nặng thêm.
Dù đàn ông có mạnh mẽ đến mấy, bị bênh
vẫn rất yếu ớt, cô tình nguyện để hắn trừng mắt với cô, cũng không hi
vọng, hắn không qua tâm tới sức khỏe của mình, như vậy cô cũng rất khổ,
cô mới phát hiện, người lãnh khốc này, khi bị bệnh thật khó chăm sóc.
Cô đứng ở cửa một lúc lâu, chân cũng bắt đầu đau, nhưng bên trong vẫn không mở cửa, ly sữa trong tay cô cũng nguồi dần.
“Tử Lạc. Cô đứng ở đây làm gì?” Vệ Thần bước nhanh tới. Ngoài ý muốn nhìn thấy cô, đương nhiên, hắn gọi tên của