
ao? Con
đường nhỏ tối om thỉnh thoảng truyền tới tiếng rên ri đau đớn… Không có
ai biết, nơi này vừa xảy ra chuyện gì, có lẽ, ngày hôm nay qua đi, có
rất nhiều thứ trong cuộc sống đã thay đổi, đến cả số mệnh của bọn họ
cũng bắt đầ một vòng quay mới.
Sắc mặt Duệ Húc luôn u ám, thỉnh thoảng hắn nhìn cô gái trong lòng mình, cho dù đã vào trong xem cô vẫn nắm
chặt quần áo, thân thể không ngừng run rẩy, Lê Duệ Húc mím chặt môi, hắn đưa tay chạm nhẹ vào mặt Tô Lạc cũng có thể cảm nhận cô đang thu người
lại.
“Xin lỗi…” Gương mặt hắn chạm vào mặt cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp,
“Bà xã… Xin lỗi…” Giọng nói của hắn bớt đi sự lạnh lùng, nhiều hơn đó là sự vô lực…
Tô Lạc vươn tay, ôm cô hắn, không ngừng lắc đầu, không biết ý cô muốn nói là mình không có việc gì, hay đang
nói cho hắn biết, cô không trách hắn.
Xe đi rất nhanh, dọc theo đường đi, Tô
Lạc đều dựa sát vào người Duệ Húc, hắn đã cứu cái mạng nhỏ của cô, nếu
như không có hắn, hiện tại cô đã sụp đổ. Chuyện như vậy, đối với cô mà
nói, thực sự rất đáng sợ.
Ánh đèn sáng choang trong biệt thự nhà họ Lê, bên ngòa hồ bơi, từng gợn gió thổi làm sóng nước lăn tăn.
Trong phòng Duệ Húc, hắn cẩn thận kéo
lại quần áo của Tô Lạc, làn da trắng nõn vì giãy dụa mà biến thành màu
xanh tím, cho dù hắn có tiếp tục hận, cũng không nghĩ có người dám tổn
thương thân thể của cô. Bọn hắn dám….
Chính hắn còn không nỡ tổn thương cô, bọn hắn lại dám tổn thương cô như vậy.
Hắn nắm chặt tay thành quyền, rất nhanh nghe thấy được tiếng khớp xương kêu lên kèn kẹt.
“Lê Duệ Húc…” Tô Lạc nhớ kĩ tên của
hắn, thân thể rúc vào lồng ngực của hắn, chỉ nơi này cô mới cảm thấy
không sợ hãi, cũng chỉ có nơi này….
“Không phải sợ, không có chuyện gì, anh ở đây.” Hắn nhẹ nhàng hôn bờ môi cô, ở khóe môi cô cảm nhận được mùi
hưởng của máu, rất khó chịu, cũng rất khó nhịn.
“Có phải em rất bẩn không? Lê Duệ Húc…” Tô Lạc nhìn vết thương trên cánh tay, không thể nào quên được người kia đã sờ vào người cô, cô đưa tay đặt lên cổ, cảm giác ghê tởm, quá ghê
tởm… “Lúc ấy em đã nghĩ, nếu lúc đó em chết
đi thì thật tốt, nhưng anh biết không, em rất yêu tính mạng của mình,
cho dù cuộc sống có vất vả thế nào, em đều mong có thể sống sót, bởi vì, em còn chưa tìm được gia đình của mình.”
Trái tim Duệ Húc như bị một vật nhọn
đâm vào, cảm giác đau đớn không thể diễn tả được, hắn đặt một nụ hôn lên trán cô, ánh mắt mờ mịt, ẩn chứa sự đau thương cùng áy náy, rất ít khi
hắn phải hối hận, nhưng lúc này đây, dường như hắn đã biết cảm giác hối
hận là như thế nào.
“Lê Duệ Húc, có phải em rất bẩn không?” Cô dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, cô cảm thấy mình thật bẩn, nghĩ lại
khi bị bàn tay đó chạm vào người, cô không muốn bị nó ám ảnh cả đời.
“Không, em vẫn là Tô Tử Lạc trước đấy,
không bẩn, không hề bẩn,” tay hắn nhẹ nhàng vỗ về gò má vẫn còn lộ ra sự lãnh lẽo của cô, giọng nói bình ổn không ngừng truyền tới, hàng lông mi dài khẽ động giọt nước mắt từ từ chảy xuống, nếu như tối nay không có
hắn, có thể Tô Lạc cô đã phải xuống địa ngục.
“Tử Lạc, bà xã…” Lê Duệ Húc nhìn chằm
chằm giọt nước ở khóe mắt cô, trái tim hắn như bị bóp nghẹn, cả người
cúi xuống, đặt đôi môi mình lên đôi môi lãnh lẽo của cô, một nụ hôn dịu
dàng nhất của hắn giành cho cô, không biết là cô đáng thương, hay hắn
cảm thấy hối hận, lúc này đây, nụ hôn của hắn không có bất kì sự xâm
lược nào.
Hắn như đang an ủi cảm xúc của cô, dùng thân thể, dùng đôi mình, dùng cả đôi tay của chính mình.
“Anh sẽ nói cho em biết, em không hề bẩn,” Ở trong mắt Lê Duệ Húc, cô vĩnh viễn là một Tô Tử Lạc trong sạch nhất.
“Ông xã…” Tô Lạc ngẩng đầu, mờ mịt, chỉ là một từ xưng hô lại ẩn chứa nhiều tình cảm như vậy, cô gắt gao ôm cổ
hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống, rất nhanh liền bị nụ hôn của hắn
làm cho biến mất. “Ừ, anh ở đây, bà xã…” Lê Duệ Húc đặt cô nằm lại trên
giường, cả người hắn đè lên thân thể cô, người cô thật nhỏ, dường như
một bàn tay của hắn cũng có thể bóp nát cô.
Môi của hắn không rời khỏi đôi môi cô và tay cô cũng không rời khỏi cổ hắn…
“Ông xã… ” Tô Lạc cảm nhận được sự vuốt ve của hắn, cảm nhận được thân thể nóng bỏng của hắn, cô lại không cảm
thấy ghê tởm, chỉ có cảm giác lo lắng, thân thể lạnh lẽo của cô cũng bắt đầu nóng lên.
Lê Duệ Húc ôm thật chặt cô gái trong lòng, có một số cảm giác tưởng chừng đã mất từ lâu nay lại xuất hiện.
Đêm nay, giữa họ sẽ phát sinh chuyện gì.
Khi thân thể hai người không có gì ngăn cách dính sát vào nhau, quần áo của hắn vương vãi trên mặt đất, còn cả
bộ quần áo đã bị xé rách không nhìn ra hình thù.
Cả người Tô Lạc khẽ run rẩy, hơi nước
trong mắt càng dày, giống như muốn thoát khỏi, Lê Duệ Húc tiếp tục hôn
môi cô, nụ hôn nồng cháy khiến đôi môi cô sưng đỏ, cô cố gắng hít thở,
không ngăn cản mà cô cũng không muốn ngăn hắn lại.
“Em nguyện ý sao?” Trán hắn đặt trên
trán cô, cơ thể căng lên như một cây cung, nếu như là cô gái khác, hắn
đã đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp tiến công sau đó rời đi, hắn chưa
bao giờ đặt tình cảm trên người phụ nữ, cô là người đầu tiên.