
, khoảng bảy giờ anh sẽ tới”.
Cuối cùng còn nói: “Nếu đói bụng thì ăn gì trước đi, đừng gắng gượng”.
Cúp điện thoại, anh xoay người lại lqđ đối diện với ánh mắt tìm tòi của Hà Lâm, Hà Lâm hỏi: “Bạn gái?”.
Anh cười cười không lên tiếng, đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên.
Hà Lâm rời phòng nghỉ giáo viên muộn hơn, nhớ lại vừa rồi Cố Chi xoay người lại, trên mặt còn có vui vẻ nhàn nhạt, chợt có chút thất thần.
Không phải là anh có bạn gái chứ?
... Lúc các cô giáo nói chuyện phiếm thường nhắc tới anh, không biết tình báo ở nơi nào đến nói anh vẫn còn độc thân, không biết rốt cuộc do ánh mắt quá cao, thà thiếu không ẩu hay là còn có ẩn tình gì khác.
Hà Lâm chợt kinh sợ, nghe giọng nói vừa rồi, chẳng lẽ là ... bạn trai?
Nếu quả thật như vậy thì thật đáng tiếc, cô thở dài tiếc nuối.
Về việc Cố Chi sẽ tới thành phố Z, Thư Tình không đề cập với ai cả.
Thư Tuệ Dĩnh là người cố chấp lqđ lại bảo thủ, Thư Tình hoàn toàn không dám nói ba chữ tình yêu thầy trò trước mặt bà. Trước kia khi học cấp hai, cô mua một quyển tiểu thuyết ngôn tình thầy trò yêu nhau bị bà lục lọi ra, bà xách ra khỏi phòng, mang ra phòng khách giáo dục một bữa.
“Còn nhỏ tuổi không học cho giỏi, cái gì mà tình yêu thầy trò? Loại ngôn tình tiểu thuyết này không thể tin, thầy giáo là trưởng bối, làm gì có chuyện cho con suy nghĩ lung tung? Sách này mẹ thu, con học cho tốt, đừng có cả ngày lẫn đêm làm những việc không nên”. Đây là nguyên lời của Thư Tuệ Dĩnh.
Từ đó về sau Thư Tình không dám nhắc tới ba chữ tình yêu thầy trò trước mặt bà, đừng nói đến việc bây giờ cô phát triển đoạn “tình yêu cấm kỵ” với Cố Chi.
Ông nội tỉnh lại vào tối thứ năm, cơ thể cực kỳ yếu, ngay cả ngồi dậy cũng cần người khác giúp đỡ, hoàn toàn khác với người ông khỏe mạnh trong ấn tượng của cô.
Sau khi ông tỉnh lại, nhìn thấy Trang Kính Vĩ ngồi trên giường, câu hỏi đầu tiên là: “Tình Tình đâu?”.
Trang Kính Vĩ vội vàng ấn cái nút ở đầu giường, gọi bác sĩ tới, sau đó gọi điện thoại cho Thư Tình.
Buổi chiều Thư Tình vẫn còn chăm ông chăm bệnh viện, bảy giờ về nhà ăn tối, lúc ấy cơm còn chưa ăn xong, nhận được cú điện thoại này, lập tức để đũa xuống ngồi xe taxi chạy tới bệnh viện. Từ lúc đó tới thứ sáu Cố Chi tới, cô vẫn ở bên cạnh ông nội.
Lúc ông nói chuyện phải cố sức, đa phần là ngủ mất, thỉnh thoảng tỉnh dậy nói với cô vài lời, không phải là không cần lo lắng cho ông, cũng là đừng lo lắng chuyện phòng ốc.
Có một lần ông cố gắng giơ tay sờ mặt Thư Tình nhưng không giơ lên được, chỉ có thể cười cười: “Con yên tâm, ông nói sẽ để nhà lại cho con thì chắc chắn sẽ không để vài ba lời của cô con lừa gạt. Mặc dù ông già rồi nhưng có chuyện ông hiểu hơn ai hết”.
Người nào thích ông nhất, người nào để ý đến ông nhất, có lẽ ông già mắt mờ nhưng trong lòng ông vẫn rõ ràng.
Không phải ông không yêu Thông Thông, cũng không phải thật sự muốn mâu thuẫn cùng con gái nhưng các con gái ông sống quả thật thoải mái an nhàn mà Thư Tình đi theo mẹ lại khá khổ cực, nghỉ mà còn phải đi làm. Những ngôi nhà đó thật sự cần cho con bé, dù gì tương lai lập gia đình cũng có chút của, không đến nỗi khiến người xem thường.
Ông không nói nhiều như vậy, chỉ là cằn nhằn vài câu, nói cô chưa đến chủ nhật chạy về sẽ trễ nải học tập, lại nói mình không sao, tất cả mọi người đều nói nhỏ thành lớn. Nói qua nói lại xong ông lại nhắm mắt ngủ.
Thư Tình nhìn khuôn mặt già đi rất nhiều trước mặt cô, cả hai bên gò má gầy đi nhanh chóng, từ từ nắm lấy bàn tay gầy của ông.
Bác sĩ nói, ông đương nhiên sẽ già đi, cơ thể ngày càng yếu đi là bình thường, còn bệnh tim đột phát là do họa vô đơn chí, nó đến ào ào.
Có lẽ đã qua lời của nhóm người lớn, bác sĩ không nói thêm gì với cô nhưng nhìn vẻ mặt và giọng nói đó, Thư Tình cũng nghe ra chút đầu mối. Cô không hỏi nhiều, bọn họ muốn bảo vệ cô, mà nếu đoán được thật tình cô cũng sẽ giả vờ để bảo vệ lại bọn họ.
Cố Chi nói đúng, lúc này không cần cô làm phiền thêm.
Hiệu suất của Thư Tuệ Dĩnh rất cao, nhanh chóng mua điện thoại mới cho Thư Tình. Thư Tình còn chưa quen với tiếng chuông mới cho nên khi tiếng chuông vang lên trong túi sách, cô sửng sốt một chút mới móc ra nghe.
Tối nay cô nên trở về nhà nghỉ ngơi, tối hôm qua đã giữ một đêm, ngủ chen chúc trên sofa, không ngủ ngon, sắc mặt có vẻ trắng.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Chi, tâm tình cũng nhảy cẫng, “Ba em và bác hai cơm nước xong sẽ đến, vừa rồi lúc gọi điện đã chuẩn bị ra cửa, anh chờ em một chút, khoảng mười phút nữa em có thể xuống”.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại chưa tới mười phút, cửa phòng bị người đẩy ra.
Thư Tình quay đầu lại, là bác hai và Trương Diệc Chu, lúc ấy cô ngẩn người: “...Tại sao lại là cậu?”.
Trương Diệc Chu nói: “Tớ sợ chú Trang ở bệnh viện liên tục sẽ không chịu nổi nên tới thay chú ấy”.
“Cậu cũng xin nghỉ, mấy ngày nay không học sao?”.
“Trong khoảng thời gian này tớ chuẩn bị thi, có đến trường hay không cũng vậy”. Cậu nói mặt không đổi sắc.
Trên thực tế, chuyện trong trường nhiều đến nỗi cậu không thở nổi, vì chuẩn bị học kỳ sau ra nước ngoài và thủ tục l