
iêm khắc, hỏi một lúc lâu cũng không có được tin tức hữu
dụng, cô bé vừa rồi líu ríu thảo luận, vây quanh vấn đề làm sao để đục
khoét nền tảng tư tưởng, giơ cao lá cờ ‘Trong tình yêu ai để ý tới thể
diện’, tiến hành một loạt suy nghĩ và suy luận, cuối cùng xây dựng ý đồ
hoành tráng muốn thầy Cố hồng hạnh xuất tường.
Thư Tình nén cười, lại không nhịn được cảm thán. Vì sao thầy Cố vẫn hấp dẫn người khác như vậy, dẫn tới hâm mộ của vô số thiếu nữ?
Lúc Cố Chi đi vào phòng học, tiếng xì xào bán tán rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Anh mở sách trong tay, vừa ngẩng đầu vừa nói: “Bây giờ chúng ta sẽ gọi một
bạn đọc một lần ——” mới nói được một nửa, ánh mắt anh ngừng lại trên
thân người mới ngồi ở bàn thứ tư trống rỗng.
Thư Tình từ từ nở nụ cười tươi tắn như lúc trước từng là học sinh của anh, dùng ánh mắt sáng ngời an tĩnh nhìn anh, mỗi khi như vậy anh sẽ cảm thấy giống như toàn
bộ ánh đèn trên thế giới đều tụ lại trên người mình, mà trong mắt cô
cũng chỉ có anh.
Cố Chi không ngờ cô sẽ tới nghe giảng, anh trầm
mặc một lát, nói với giọng không hề khác thường: “Mời bạn học ngồi chính giữa bàn thứ tư đọc bài khóa của chúng ta một lần.”
“Ha ha, chị
thảm rồi!” Cô bé ngồi hàng trước nhỏ giọng cười nói, tốt bụng quay đầu
đưa sách xuống cho Thư Tình nhưng tiếc nuối trong ánh mắt không thể bỏ
qua.
Hiển nhiên cô bé sẽ không thừa nhận có sách hay không có
sách sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, bởi vì đàn chị này rõ ràng vì sắc
đẹp của thầy Cố mà đến, làm sao có thể đọc được bài khóa?
Thư
Tình nhận sách của cô bé, dùng khẩu hình nói câu cảm ơn, sau đó mỉm cười đứng dậy, dựa theo số trang của bài khóa bắt đầu đọc, khiến một đám
người chấn kinh.
Phillip rentre Joelle dans l' ue.
Phillip gặp Joelle trong sân trường.
Phillip est tres tent de se voir.
Phillip rất vui khi được gặp cô ấy.
....
Những câu chữ vừa đơn giản vừa quen thuộc bật ra khỏi miệng thì trong đầu cô
bỗng xuất hiện rõ ràng cảnh tượng năm đó —— khi đó cô còn trẻ ngồi ở
hàng thứ nhất, ngẩng đầu nhìn lên anh lạnh lùng trong trẻo, chăm chú
phân biệt từng âm anh phát ra, để ý từng hình dáng miệng khi anh phát
âm.
Anh nói với cô: “Âm lưỡi không thể phát quá nặng, nếu không sẽ có vẻ dồn sức, sẽ mất tự nhiên.”
Anh chui đầu đánh chữ trên word, bộ dạng tùy ý mà ưu nhã, giơ tay nhấc chân lộ rõ phong thái.
Anh luôn gọi người đọc bài khóa, ban đầu luôn nhằm vào cô, càng về sau càng cẩn thận tỉ mỉ sữa chữa lỗi phát âm của cô, cuối cùng sẽ nhân cơ hội cô đọc bài chưa tốt sẽ khuyên bảo cô.
Mỗi một từ đều là Cố Chi dạy
cho cô, những từ đơn khó đọc thì hôm nay cô đã có thể lưu loát đọc được, thậm chí cô có thể cảm thấy cổ họng hơi căng lên.
Rõ ràng đã qua rất nhiều năm nhưng hôm nay nhìn lại, tất cả lại giống như ngày hôm qua.
Anh dạy cô phải chăm chỉ với việc học của mình, đã có thiên phú thì đừng
chỉ dựa vào hứng thú mà phụ đi ước nguyện ban đầu của mình. Anh dùng
trầm mặc lắng nghe và động viên khi cô buồn bực vì gia đình mâu thuẫn,
nói cho cô biết chỉ cần dùng trái tim bình thản đối với cuộc sống thì
tất cả rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Nếu như nói Phillip và Joelle trong
sách giáo khoa cùng cô đi qua bốn năm đại học thì Cố Chi chính là
Phillip và Joelle đặc biệt trở thành hồi ức tốt đẹp, dùng tư thái thong
dong trầm tĩnh đi vào cuộc sống của cô, từ đó trở đi trở thành một phong cảnh không phai màu.
Lúc đó, ánh mặt trời tháng ba vừa lúc, gió xuân thổi bông liễu bay theo.
Cách nhau vài hàng ghế đầu, cô đọc xong toàn bộ bài khóa, ngẩng đầu lên yên lặng nhìn anh.
Cố Chi đột nhiên cảm giác thời gian như dừng lại vào lúc đó, dù anh đã
không phải anh của mấy năm trước, Thư Tình cũng đã thành thục hơn khi đó rất nhiều, nhưng khi cô đứng ở cùng một nơi, dùng ánh mắt ấm áp sáng
ngời nhìn anh thì tất cả đều giống như trước.
Điều không giống là năm tháng đổi thay nhưng giống là dịu dàng và tình cảm trong đôi mắt nhau.
Anh giật mình vì chính mình đã không nói nên lời, chỉ có thể nhìn chăm chú
vào cô. Dường như anh muốn dung nhập cô vào trong đáy mắt, khắc thành
một bức tranh thiên nhiên sâu sắc, vĩnh viễn không phai màu.
Trong phòng học yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, vì phát âm lưu
loát theo tiêu chuẩn tiếng Pháp của Thư Tình, cũng vì biểu hiện ung dung hào phóng của Thư Tình.
Cố Chi mất rất nhiều công sức mới thu lại được tinh thần, mỉm cười nói: “Mời ngồi.”
Thư Tình trả sách lại cho cô bé ngồi hàng trước thì đối phương đã trợn mắt há mồm.
Đã rất lâu cô không ngồi trong phòng học nghe Cố Chi giảng bài, hôm nay
lại trải qua cảnh tượng ngày xưa, lúc này mới cảm thấy vô cùng hoài
niệm.
Mãi cho tới khi chuông tan học vang lên, cô đều đắm chìm
trong cảm giác tốt đẹp mà tiếc nuôi, Cố Chi đứng trên bục giảng ưu nhã
trầm tĩnh, dịu dàng thông thái, không chỉ khiến cô yêu tiếng Pháp, càng
không ngừng đưa ngôn ngữ đẹp đẽ này truyền cho càng nhiều học sinh.
Cố Chi dọn dẹp sách xong, đi tới bên cạnh bàn thứ tư, bên môi tràn ra nhẹ nhàng vui vẻ: “Sao em lại tới đây?”
Lúc mọi người đang hóa đá, Thư Tình đến trước mặt anh, nhẹ nhàng kéo