
h đi ra cửa, đưa cô đi về ban công phía cuối hành lang.
Từ góc này nhìn ra có thể thấy toàn bộ lqd cảnh đêm yên tĩnh, trên con đường nhỏ có ánh đèn đường chiếu rọi, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng những đôi tình nhân tản bộ.
Thư Tình không lên tiếng, đứng sau lưng anh, trái tim đập nhanh.
Cố Chi đưa lưng về phía cô, nhìn bóng đêm yên tĩnh, “Bắt đầu đi”.
Thư Tình đứng thẳng lưng, “Được, thầy hỏi đi, em cũng đã thuộc, ngày nghỉ của kỳ học cũng đã học qua, trong học kỳ này cũng đã học rồi, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ——”.
"Hình như em đã hiểu lầm cái gì”.
“.... Hả?”.
Trong bóng đêm trầm lắng, người đàn ông kia lqd lặng lẽ xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, “Tôi muốn hỏi em, chuyện Tống Dư em định xử lý như thế nào?”.
Thư Tình nhất thời chấn động cả người, “Đây có coi là lạm dụng chức quyền không? Không phải là thầy muốn kiểm tra đổi vị trí động từ sao?”.
“Xin lỗi, tôi đã nói mắt tim tôi khá nhỏ, có chuyện thì không thể nhẫn nhịn”.
Mặc dù đã là đầu xuân nhưng vẫn còn dư âm của khí lạnh ngày đông chưa rút, gió đêm thổi vào mặt vẫn hơi lạnh.
Thư Tình nhìn người đàn ông trước mặt cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo chút bất đắc dĩ và chút cố kiềm chế cảm xúc, bộ dạng lqd đau lòng.
Anh nói: “Cứ nghĩ rằng lớn lên không đủ xinh đẹp và vóng dáng thường thường sẽ đáng tin, nào ngờ đầu năm nay lưu hành đẹp tâm hồn, khắp nơi đều là anh hùng Bá Nhạc có con mắt tin tường”.
Thư Tình lập tức phản bác anh, “Ý của thầy là, Tống Dư là Bá Nhạc, em là ngựa?”.
Cố Chi dừng lại, bật cười muốn đưa tay búng trán cô nhưng đưa tay được nửa chừng lại suy nghĩ lại, do đây là trường học, rất nhiều chuyện đều có chỗ cố kỵ.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô thật sâu, “Thư Tình, chẳng lẽ em thật sự không nhìn ra?”.
Thư Tình giật mình trong lòng, nghe anh chậm rãi nói ra bốn chữ: “Anh đang ghen”.
Trong nháy mắt, gió đêm cũng dừng lại.
Trong buổi đêm rét lạnh như vậy, cô lại cảm thấy không khí nóng ran, con người trong trẻo lạnh lùng lại bình tĩnh không ngờ lại thẳng thắn nói cho cô biết, anh đang ghen.
Cô đỏ mặt tim đập nhanh, nhìn anh, “Thầy đang nói đùa sao?”.
“Tại sao em lại hỏi như thế?”.
“Bởi vì... Thầy là thầy Cố mà”. Thầy Cố vĩnh viễn là người cao cao tại thượng, bình tĩnh mạnh mẽ, cái việc ghen này không thể dính với thầy.
Cái này có quan hệ gì sao?
Cố Chi nhàn nhã đưa tay vào trong túi áo: “Hình như em đã quên một chuyện, ngoại trừ ở ngoài là thầy giáo của em, tôi còn là một người đàn ông”.
Nói tới chỗ này, anh dừng lại, cẩn thận lắng nghe xem trên hành lang an tĩnh có ai lui tới không, sau đó mới bước lên từng bước, kéo cánh tay Thư Tình, bình tĩnh đặt lên tim của mình.
Thư Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nghe giọng nói trầm thấp như nước của anh: “Hãy nói cho cậu ta biết, xin lỗi, cậu ta đã đến chậm một bước, em đã được người đặt trước, sau này sẽ ở trong tim em, ở đó không rời đi”.
Thư Tình thất hồn lạc phách trở lại phòng học, Tần Khả Vi nhìn kỹ nét mặt của cô, “Cậu cũng lừng lẫy hi sinh sao?”.
Tống Dư vội vàng an ủi cô, “Không sao, từ đơn kỳ trước ai còn nhớ được? Bình thường bình thường, dù sao cũng không đưa vào thành tích cuối kỳ, cùng lắm là chép thêm mấy lần. Nếu như cậu không muốn chép thì tớ sẽ thúc mấy người trong phòng ngủ của tớ chép giúp cậu”.
Thư Tình hít sâu một hơi, liếc nhìn người đứng ở cửa phòng học nhìn cô, từ từ nói với Tống Dư, “Hết tiết này, cậu vẫn nên trở về chỗ ngồi trước đi”.
Vẻ mặt Tống Dư cứng đờ, cho dù đã nói sẽ không dễ dàng buông tay nhưng nhiều lần bị cô cự tuyệt lặp đi lặp lại, lòng tự ái cũng sẽ bị tổn thương.
Thư Tình cúi đầu nhìn vở, dùng giọng nói chỉ mình Tống Dư nghe được: “Là người đều có cảm giác hư vinh, cậu nói yêu thích tớ, chứng minh tớ cũng khiến cho người khác chú ý, tớ đương nhiên rất cảm ơn cậu. Nhưng đối với tớ mà nói, tình cảm không chỉ trên phương diện một người thích một người khác, hoặc bởi vì chính mình muốn giữ lấy mà kiên trì dùng hành động để chứng tỏ tấm lòng, đó không gọi là kiên trì, đó là cố chấp”.
“Tống Dư, cậu cảm thấy tớ có tính tình thẳng thắn, nói chuyện ngay thẳng, đúng là ưu điểm của tớ, nhưng số lần chúng ta tiếp xúc khá ít, cậu nhìn thấy chỉ là một mặt thoáng qua của tớ, con người thật sự của tớ thì cậu không biết”.
Cô cũng có khuyết điểm, có rất nhiều người bên cạnh không nhìn thấu hoàn toàn những khuyết điểm của cô, ví như tính cách gai góc, ví như ham hư vinh cố chấp thích khoe khoang, ví như xúc động ngây thơ thường phạm sai lầm, lại như thỉnh thoảng có thể làm bộ kiểu cách vì chuyện gia đình.... Cô chính là một cô gái rất bình thường, những điểm này Cố Chi đều thấy được.
“Tống Dư, mỗi người sẽ có vừa mắt với ít hoặc nhiều người bên cạnh gặp một hai lần, loại hảo cảm này đến rất dễ dàng, nhưng không khắc sau đến độ không phải người đó không thể. Cậu cho rằng cậu nhớ mãi không quên cô ấy nhưng thật ra cô ấy chỉ là người đi qua lòng cậu. Người chân chính đáng giá để cậu nhớ mãi không quên không phải những người xa xa thấy đã có hảo cảm mà là người thấy những khuyết điểm không chịu nổi của cậu vẫn cam tâm tì