Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323841

Bình chọn: 10.00/10/384 lượt.

nh nguyện để cho cậu chia sẻ hỉ nộ ái ố”.

Ánh mắt Thư Tình mơ hồ quét qua người đứng ở cửa phòng học đang chăm chú nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía Tống Dư.

“May mắn, tớ đã gặp được người đó, anh ấy thấy tất cả những việc không được như ý và lúng túng của tớ, biết rõ những điều bình thường và khuyết điểm của tớ. Nhưng điều khiến tớ kinh ngạc hơn nữa, may mắn hơn nữa đó là anh ấy vẫn như cũ nghĩ rằng tớ là độc nhất vô nhị”.

“Thật xin lỗi, có lẽ nói như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy khó chịu nhưng tớ cảm thấy có những chuyện nếu không nói rõ ràng thì khó chịu sẽ là cả ba người”.

Cửa phòng học có bạn học đi ra ngoài kiểm tra, Thư Tình cũng hoàn thành phân tích của mình.

Tống Dư trầm mặc thật lâu, gật đầu một cái, “Thật đáng tiếc tớ đã tới chậm một bước”.

Thư Tình thật lòng nở nụ cười với cậu.

Không phải cậu tới chậm, cũng không phải anh ấy đến sớm, chuyện thích một người làm sao có thể nói một thời gian xác thực? Chỉ là trong cuộc sống bình thường bạn gặp một người không tầm thường, vì vậy một phút một giây ngày đó cũng trở nên không tầm thường.

Quan trọng không phải gặp nhau sớm muộn mà là nhịp tim đập vừa đúng.

Tiết tiếng Pháp tối thứ sáu, Tống Dư đã trở về chỗ ngồi, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Có người cảm thấy nhiệt tình của cậu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cũng có người cảm thấy Thư Tình mắt cao hơn đầu, ngay cả người thành tích ưu tú như Tống Dư cũng không nhìn được, thật sự là quá tự tin rồi.

Tần Khả Vi tiếc nuối nói: “Nghe nói mẹ Tống Dư là cán bộ cao cấp của nhà nước, cậu nói xem, nếu mai này hai người kết hôn, tớ cũng có thể được nhờ, nói không chừng thi đậu công chức còn có thể dựa vào quan hệ mà vào cao ốc chính phủ ngồi một chút. Cậu thật là, nhìn người ta không hợp, hại tương lai tớ chỉ có thể đứng ở dưới lầu cao ốc chính phủ ân hận không kiên quyết để hai người ở cùng một chỗ”.

Thư Tình nhếch miệng cười một tiếng: “Còn có một biện pháp, cậu có thể tự gả cho cậu ấy, tương lai không chỉ có thể ngồi một chút trong cao ốc chính phủ, nằm ngủ một chút cũng không ai để ý cậu. Mua giường lớn hai người, còn có thể ngủ cùng cậu ấy, ôm nhau sưởi ấm không sợ lạnh”.

Tần Khả Vi che mặt, ngượng ngùng chỉ trích cô: “Thư Tình, cậu thật là dữ dội!”. Sau đó bắt đầu suy tư một vấn đề, “Nói thật, có thể mang giường đi vào sao? Cho dù mang vào vậy phải là cái giường bền chắc không phát ra âm thanh kẽo kẹt?”.

“... ......”.

So với phản ứng của Tần Khả Vi, Cố Chi coi như là rất bình tĩnh.

Khi anh bước vào phòng học thấy người ngồi bên cạnh Thư Tình lại là nữ sinh trước kia, dừng lại trong chốc lát, sau đó bình tĩnh bước lên bục giảng, mở máy tính lên.

Lần này anh không bắt đầu giảng bài luôn, anh khẽ mỉm cười, “Trước khi học, tôi cho mọi người nghe một ca khúc tiếng Pháp”.

Bài hát này tên là J' arriveàtoi.

J' arriveàtoiparmiracle

Aprèsdelonguesannées

Aprèsdessièclesd' obstaclesetdeslundis

Deslundistristesàpleurer

Anh như kỳ tích đến bên cạnh em

Trải qua thời gian rất dài

Trải qua nặng nề thế kỷ

Cùng với những giọt nước mắt vòng quanh bi thương

... ...

Ánh mắt Cố Chi không để ý nhìn mỗi người trong phòng học, cũng chỉ có Thư Tình hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt đó.

Mang theo vui vẻ và chút khoái trá, giống như là tháo xuống được gánh nặng lớn.

Thậm chí anh còn mang theo ý cười nói chuyện với cả lớp, ôn hòa như trước, trong giọng nói lại có chút nhẹ nhàng không nói được.

Xong tiết, Thư Tình đang định về với Tần Khả Vi, chợt nghe thấy Cố Chi gọi tên cô, “Thư Tình ở lại, lần trước sai động từ nhiều lắm, hôm nay lại tiếp”.

..... Nói bậy, lần trước anh lấy việc công làm việc tư, cô không hề kiểm tra đổi động từ.

Thư Tình nhìn thẳng anh một cái, nhìn thấu bí mật trong đôi mắt đen nhanh kia chỉ cô biết, rốt cuộc người đi – nhà trống, cô ở trong phòng học bất đắt dĩ buông buông tay, “Thầy Cố, muốn hẹn riêng với em thì cứ nói thẳng đi, lấy việc công làm việc tư như vậy cũng không phải biện pháp. Em là học sinh giỏi nhiều mặt, kết quả hai, ba ngày thầy lại gọi em ở lại kiểm tra đổi động từ, khiến mọi người lại nghĩ rằng em học có vấn đề, rất tổn hại đến hình tượng!”.

Thầy Cố như có điều suy nghĩ, cũng phải, phòng học không phải là nơi hẹn hò tốt.

Vì vậy khi Thư Tình thu thập sách vở về nhà với thầy Cố hưởng thụ không khí gia đình, tối hôm đó đang xem phim, thầy Cố quay đầu nói với Thư Tình đang chuyên tâm xem phim: “Ngày mai chúng ta ra ngoài hẹn hò đi”.

Miệng Thư Tình chưa kịp khép lại, giật mình quay đầu lại, “A?”.

Lại nghe anh lặp lại một lần, “Ngày mai ra ngoài hẹn hò đi, cứ ở nhà ngủ cũng không phải là biện pháp”.

“Nhưng mà gặp người quen thì làm sao giờ?”. Sau khi Thư Tình vui mừng một lát, bắt đầu lo lắng.

Rõ ràng Cố Chi đã suy nghĩ về vấn đề này, vô cùng chắc chắn lắc đầu, “Sẽ không, địa điểm do tôi định, không có khả năng gặp người quen”.

Vì vậy Thư Tình mặt mày hớn hở, “Được, vậy chúng ta đi đâu?”.

“Rạp chiếu phim”.

“......”.

Cho nên, địa điểm hẹn hò mặc dù có thay đổi, nhưng mà đổi là từ xem phim trong nhà thành rạp chiếu phim?

Cô nghĩ là chọn xem ở rạp chiếu b


XtGem Forum catalog