
đang tập trung vào việc lái chiếc xe qua khỏi khúc quanh gập ghềnh dẫn ra con đường lớn.
Bị bối rối bởi những cảm xúc mãnh
liệt do cái nhìn của mình và lo sợ rằng anh có thể thấy được điều đó,
nên nàng phá vỡ sự im lặng của anh
- Tại sao ông mời tôi đi chơi sáng nay, trong khi sự đánh giá của ông về con người tôi không được tốt đẹp cho lắm ? Đối với ông, tôi hội tụ toàn những điều xấu.
Cô
đoán rằng anh đánh giá cô rất tồi tệ nên mới nói thế . Nhưng khi thấy
anh mỉm cười, không hề phủ nhận điều nàng nói làm nàng cảm thấy tức tối
và bị xúc phạm vô cùng.
- Biết rằng cô không tốt . Nhưng tôi
cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại rủ cô đi chơi sáng nay . Có lẽ tôi là
người đàn ông khá tò mò, muốn khám phá hết toàn bộ cái xấu của cô.
- Tò mò ư ?
- Phải . Về việc cô là người thế nào ? Có tìm công việc khác không ? Cái chung cư cô sống khiến tôi lo lắng.
- Ai mượn anh lo lắng cho tôi ? Thật ra, ngoài việc trước khi làm một con ở, tôi còn làm nhân viêc ở một cửa hàng bán mỹ phẩm kia mà.
-
Tại sao cô không tìm một việc làm gì đó sang trọng hơn ? Bán mỹ phẩm cho người ta cũng được, nhưng đừng đi làm con ở như thế . Cô đẹp như vậy,
khiến mấy ông chồng như Quân Phát không cầm lòng đâu . Rốt cuộc rồi cô
cũng bị đuổi như hôm nay mà thôi.
Cô hiểu anh muốn nói gì, cô giận dữ đáp:
- Mặc kệ tôi . Tôi sống như thế nào, mặc xác tôi . Miễn sao tôi không cảm thấy thẹn với lương tâm.
Anh đáp tỉnh khô:
- Tôi nói không sai đâu . Cô đừng giận dữ, hòng che lấp thói xấu ấy của mình.
- Mặc kệ ! Toi không muốn anh quan tâm tới đạo đức và nhân phẩm của tôi
Từ lúc ấy, không khí trở nên căng thẳng, chẳng ai buồn nói với ai một lời.
Vọng Quân phá vỡ sự im lặng bằng cách quay đầu sang nhìn cô:
- Tại sao cô im lặng ? Tôi xin lỗi
Chiêu Hà chẳng thèm đáp lại.
Chiếc xe của họ từ nãy giờ đã cuốn qua bao nhiêu đoạn đường . Xuyên qua bao
nhiêu ánh mặt trời và chìm dần trong bóng mát của một nhà hàng sang
trọng.
Cái nhà hàng mà anh đưa cô đến thật yên tĩnh, nhưng có cả âm nhạc và khiêu vũ . Đúng như cô đã dự đoán về nó . Chỗ này thoát khỏi mọi kiểu dòm ngó sẽ có nguy cơ chạm mặt người quen của anh.
Vọng Quân dẫn nàng đến bàn nằm sâu bên trong và khuất trong đám cây cảnh
Khi họ vừa ngồi xuống thì Chiêu Hà châm chọc:
- Như thế này thì an toàn . Những người bạn danh giá của ông sẽ không bao giờ tìm thấy ông ở đây.
- Không phải tôi sợ bạn bè tôi nhìn thấy, mà tôi sợ những thanh niên khác sẽ ghen lên khi tôi đi với cô . Tôi không muốn ai nhìn lén cô cả.
Không biết anh nói doa. hay thật nhưng dù gì nàng cũng cảm thấy rất vui:
- Cám ơn ông quá khen.
Anh cười:
- Toi đang nói chuyện khôi hài ấy mà.
- Ông dám...
- Lại hung dữ nữa rồi . Xấu lắm đấy nhé.
Người hầu bàn đặc những đĩa thức ăn thơm lừng trên bàn.
Anh nói:
- Nào ! Hãy ăn đi, cô gái "xực như hổ" của tôi . Nhớ lần này đừng nuốt luôn phao câu vịt đấy nhé.
Chiêu Hà cầm đũa và bắt đầu ăn . Họ vừa ăn vừa trò chuyện đủ mọi thứ trên
đời, khiến cho bầu không khí giữa họ càng thấm thiết và thân mật hơn . Khi một tách cà phê dành cho anh, một ly trà nóng
dành cho nàng và đĩa rau câu dành cho hai người được gã hầu bàn đặt lên
bàn, thì bữa ăn của họ mới thực sự kết thúc.
Bữa ăn thật ngon
miệng với Chiêu Hà . nàng cảm thấy vui vui . Qua buổi hôm nay, nàng cảm
thấy hiểu và mến anh nhiều hơn . Thật ra, anh cũng không khô cằn và đến
nồi độc đoán như nàng tưởng . Nàng còn biết thêm anh là con người có sự
hiểu biết ở mọi lãnh vực và vô cùng rộng lớn.
Dàn nhạc nổi lên, từng đôi trai gái dìu nhau khiêu vũ và trong tiếng nhạc du dương
Từng vũ điệu slow, Rumba, Boston .. chậm rãi trôi qua . Thế mà nàng không hiểu sao anh không mời nàng cùng nhảy một bản.
Nàng có cảm giác anh thích mời nàng nhưng như anh bắt đầu thận trọng trong việc đặt nàng trong vòng tay.
Đã ba lần, nàng thấy anh nhìn ra dàn nhạc, anh nhổm người, có lẽ anh định
mời nàng nhảy . Nhưng rồi anh lại ngồi xuống và đôi môi mím chặt.
Cô tự hỏi điều gì trong cô đã khiến anh dè dặt đến thế ? Cô cảm thấy thất
vọng và băn khoăn . Chẳng lẽ anh rủ nàng đi chơi, nhưng vẫn còn khinh
miệt nàng ? "Trời ơi! tại sao mi lại quan tâm mãi đến cái điều trơ trẽn
ấy hả, Chiêu Hà ? Như thế có phải tốt hơn không ?"
Sau một hồi lâu, sự căng thẳng trong cô mới bắt đầu dịu đi.
Anh hớp một ngụm cà phê và nói:
- Tôi sẽ cảm thấy thật vui nếu cô sống trong một mái ấm gia đình . Và thật an tâm nếu cô có được một chỗ ở an toàn hơn.
Như vừa chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi mà giọng có chút đau đớn:
- Anh vui làm gì, anh an tâm làm gì trong lúc anh đã có bạn gái ? Hôm
qua, tôi gặp ông với một cô bạn gái . Trông điệu bộ của ông, có vẻ ông
coi cô ta là một người đặc biệt của riêng mình.
Anh hỏi, giọng sắc như dao:
- Cô gặp tôi ở đâu ?
- Trong siêu thị, ông đang chọn vải len cho cô ấy.
Vọng Quân im lặng giây lát, rồi nói:
- Đông Sa đi mua sắm, và tôi phải thu xếp để đón cô ấy về.
Chiêu Hà mỉm cười trong khi trái tim cảm thấy vô cùng nặng trĩu:
- Cô ấy rất hợp và xứng với địa vị