80s toys - Atari. I still have
Người Đàn Ông Xa Lạ

Người Đàn Ông Xa Lạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322202

Bình chọn: 7.5.00/10/220 lượt.

lớn, có hòn

non bộ và suối thác nhân tạo . Tiếng nước chảy róc rách từ trên cao đổ

xuống nghe thật êm ái, vui tai . Trên những tàn cây lớn, những sợi tơ

hồng buông thả, trông như suối tóc mịn màng êm ái của một nàng tiên nào

đó.

Đi sâu vào phía sau ngôi biệt thự, nàng còn biết thêm ở đây

có một bể bơi rộng lớn . Mặt nước trong hồ xanh, cùng với màu xanh của

cây cỏ, của mây trời . Tất cả tạo nên một bức tranh thật hài hoà, thật

xinh đẹp

Nàng không ngờ một con người như anh mà cũng yêu hoa, yêu chim chóc, cây cảnh thế này.

Cảnh đẹp làm cho nàng quên mất thời gian . Thoáng một cái, trời đã gần trưa . Nghĩ rằng mình cần phải chuẩn bị một ít thức ăn để về dùng bữa, nàng đi nhanh vào nhà.

Những thức ăn nguội trong tủ lạnh mà

anh mua sẵn được nàng chế biến thành nhiều món lạ . Nàng ước ao ngày nào cũng được lo lắng cho anh từng bữa cơm thế này.

Đồng hồ điểm mười hai tiếng rời rạt, buồn bã . Anh vẫn chưa về.

Chuông điện thoại trên kệ sách reo vang . Nàng không dám nhắc ống nghe nên cứ để nó reo mãi... reo mãi...

Có khi nào anh gọi báo cho nàng, trưa nay anh không về được . Hay là nàng ráng chờ anh về để anh đưa nàng đi dùng cơm.

Nghĩ vậy, nên nàng vội vàng nhấc ống nghe . Nàng chưa kịp nói gì thì bên kia đầu dây giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên:

- Anh hả anh yêu ?

Chiêu Hà vẫn im lặng:

- Sao anh không trả lời em ?

- Xin lỗi, ông ấy không có ở nhà

Bên kia đầu dây, giọng nói cô gái có vẻ ngạc nhiên:

- Cô là ai ?

- Tôi .. tôi là một con ở mà ông ấy vừa mướn về.

Nàng phải trả lời như vậy, vì nàng biết bên kia là giọng nói của Đông Sa

Cô gái nói:

- Cô về nói với ông chủ của mình có Đông Sa gọi điện . Nhắc ông ấy gọi gấp cho tôi nghe chưa.

- Dạ . Tôi nghe.

Chiêu Hà gác máy rồi lặng lẽ đi về phòng . Có lẽ nàng phải rời khỏi đây trước lúc anh về.

Uể oải xếp quần áo bỏ vào chiếc xách nhỏ mà nàng cảm thấy đau nhói trong

lòng . Và nàng càng đau đớn hơn khi nhìn lên bức tường . Tấm chân dung

của Đông Sa được phóng lớn và được anh trân trọng treo cạnh cửa sổ . Cô

ta thật đẹp . Họ thật xứng đôi . Nàng nên bỏ cuộc và thầm cầu chúc cho

họ trăm năm hạnh phúc.

Nàng lấy giấy viết vội cho anh vài dòng:

"Ông Vọng Quân!

Cám ơn ông đã cho tôi ngủ nhờ một đêm . Bạn tôi đã về, tôi phải về với cô

ấy . À ! Lúc nãy, cô Đông Sa gọi điện cho ông . Cô ấy bảo ông điện thoại cho cô ấy gấp.

Chào ông

Chiêu Hà"
Chiêu Hà đứng tần ngần ngoài lan can lầu . Trời ơi ! Sao cuộc sống của

nàng cứ chao đảo vì Vọng Quân thế này ? Cách đây vài hôm thôi, nàng cảm

thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên cõi đời chỉ vì một lá thư của anh . Còn bây giờ thì nàng cảm thấy bị tê liệt cả người.

Nàng bỏ về đã hai ngày mà anh chẳng thèm gọi điện hỏi han . Anh xem như

chẳng có gì quan trọng . Ừ, làm sao mà quan trọng cho được khi nàng di

khỏi sẽ có Đông Sa đến thay . Họ sẽ cùng nhau dùng cơm do chính tay nàng nấu, và anh sẽ nói với Đông Sa rằng: "Do cô người ở của anh làm đấy ."

-Lại buồn nữa . Thật tình mày buồn tao chẳng vui tí nào . Nhưng mày thì chẳng chịu nói ra, tao không biết phải làm sao giúp mày

Chiêu Hà mỉm cười chua chát . Nàng buồn ư ? Đúng, nàng buồn, nhưng nàng còn

biết rõ nàng buồn vì ai ? Còn Tư Thục, nó đang sống trong một vỏ bọc

hạnh phúc với một người tình xấu xa, bỉ ổi.

Nàng không biết có

nên nói cho Tư Thục nghe chuyện Du Nam đến đây toan giở trò với nàng hay không ? không nói thì nàng cảm thấy không yên, còn nói ra thì nàng e

rằng Tư Thục sẽ đau khổ lắm.

Một bụi hồng nho nhỏ nằm ngay thành lan can . Nàng quyết định lặt lá của nó để quyết định.

Ngắt một chiếc lá nàng bảo "Nói", và một chiếc lá khác nàng bảo "không" . Cứ như thế, nàng tiếp tục khi chiếc lá hồng cúi cùng rơi vào chữ "Nói".

Nàng quyết định nói rõ cho Tư Thục biết.

Nàng chưa kịp nói gì thì Tư Thục la lên:

- Trời ơi ! Đất ơi ! Ngó xuống, ngó lên mà coi . Nhỏ bạn của tôi nó bị

khùng rồi nè . Trời ơi ! Cái bụi hồng đẹp cực kỳ lại chuẩn bị ra hoa mà

Du Nam đã mua tặng tao, sao mày đè đầu nó ra mà lặt lá cho thỏa cơn buồn của mày vậy chứ ?

Nhìn thẳng Tư Thục, Chiêu Hà điềm đạm nói;

- Tư Thục này ! Mày bước lại gần tao thêm một chút.

Tư Thục tròn mắt ngạc nhiên, pha lẫn sợ sệt . Cô đưa tay sờ trán của Chiêu Hà, đùa:

- Trời ơi ! Mày đừng có đè đầu tao ra mà nhặt hết tóc của tao đấy nhé.

Chiêu Hà hậm hực:

- Tao không đùa đâu . Tao không thể đùa nổi trong lúc này . Mày bước lại gần đây, tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày

Tư Thục tiến lại gần bạn . Nhỏ nhẹ, cô hỏi:

- Kìa ! Chuyện gì mà trong gương mặt của mày có vẻ hình sự thế ?

Không chần chừ, Chiêu Hà nói ngay:

- Là chuyện của Du Nam.

- Du Nam ?

- Phải.

- Chuyện gì ?

- Tao không muốn mày quen với Du Nam nữa.

Tư Thục nói ngay:

- Trời ơi ! Mày muốn làm nữ tu sĩ thì mày làm một mình mày đi . Mày muốn bắt tao phải làm nữ tu theo mày hay sao chứ ?

Chiêu Hà quay phắt sang phía bạn . Nhìn thẳng vào mắt Tư Thục, cô hét lên:

- Phải, tao muốn mày làm nữ tu đó thì sao ? Thà làm nữ tu còn hơn là đ