Người Đàn Ông Xa Lạ

Người Đàn Ông Xa Lạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322170

Bình chọn: 9.00/10/217 lượt.

i quan với hạng sở khanh như Du Nam.

Tư Thục run giọng:

- Mày... mày nói gì vậy Chiêu Hà ?

- Tao bảo là mày khùng, mày mù quáng mới đi quen với cái hạng người như Du Nam . Hắn là một người không tốt.

Tư Thục bịt kín hai tai và hét lên:

- Nói láo, mày nói láo . Mày có bằng chứng gì mà nói xấu anh ấy như vậy ?

Chiêu Hà nhếch môi cười:

- Bằng chứng gì à ? Mày cứ đi hỏi hắn rồi sẽ biết . À ! Thôi khỏi, để tao nói luôn . Hắn là bạn mày mà dám đến đây giở trò sàm sỡ với tao

Tư Thục từ từ lùi xa Chiêu Hà :

- Trời ơi ! Vậy là điều Du Nam nói với tao hôm qua chẳng sai . Anh ấy nói mày trước sau cũng tìm cách chia cắt bọn tao . Mày cũng yêu anh ấy,

nhưng không được nên tìm cách trả thù.

Chiêu Hà tái xanh mặt mày:

- Trời ơi, Tư Thục ! Mày tin lời hắn nói à ? Trời ơi ! Yêu quá nên đâm ra mù quáng rồi.

- Tao không mù quáng . Chính Lam Giang nó cũng điện thoại tâm sự với tao mà.

- Nó nói với mày cái gì kia chứ ?

Tư Thục đĩnh đạc nói:

- Chiêu Hà à ! Mày đẹp gái, thiếu gì đàn ông yêu mày, sao mày lại không

yêu mà lại chuyển đi yêu người yêu của người khác vậy chứ ? Nhất là ngay cả người yêu của bạn mày, mày cũng không tha.

Chiêu Hà tiến lại gần bạn . Thẳng tay, cô tát thẳng vào má Tư Thục một cái như nảy lửa :

- Tao cấm mày !

- Phải . Mày cứ đánh đi . Ngày mai mày sẽ không còn có dịp để đánh tao

nữa đâu . Thoạt đầu, Lam Giang nói, tao chẳng tin, lúc nào tao cũng bênh vực mày . Mày ác thật ! Đi phụ bạn thân làm bếp có hai ngày mà mày đã

làm cho gia đình người ta xào xáo . Quân Phát tối nào cũng nằm mộng gọi

tên mày . Mày đê tiện lắm ! Từ nay, tao không muốn ở chung với mày nữa.

Tư Thục bước nhanh vào trong, nhanh tay cho quần áo vào chiếc va li . Cô bước nhanh ra cửa.

Chiêu Hà kêu gào:

- Mày đừng bỏ tao trong lúc này, Tư Thục ơi . Tao cần bọn mày mà.

Nhưng Tư Thục chẳng màng đến lời kêu gào của Chiêu Hà . Cô bước ra ngoài mà chẳng thèm ngoái cổ nhìn lại . "... Tuổi nào vừa thoáng buồn đo gầy vai

Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời

Xin cho tay em còn muốt dài

Xin cho cô đơn vào tuổi này... "

Chiêu Hà miên man chìm trong tình khúc buồn . Lời hát của cô ca sĩ nào đó

phát ra từ chiếc máy cassette của căn nhà đối diện . Lời hát như oán

trách nghiệt ngã của dòng đời.

Nàng không ngờ chỉ trong một

tháng, nàng đã mất tất cả . Tình yêu . Tình bạn . Điều làm nàng đau đớn

hơn cả là hai người bạn thân: Lam Giang và Tư Thục đều hiểu lầm nàng.

Trời ơi ! Nàng là một con nhỏ chuyên môn đi cướp tình yêu của người khác ư ? Cướp Du Nam của Tư Thục . Cướp Quân Phát của Lam Giang và bây giờ nàng

còn muốn cướp Vọng Quân của Đông Sa hay sao ?

Người ta nói "Trong cuộc sống, cái đáng sợ nhất là sự cô độc" quả chẳng sai . Bây giờ, nàng cảm thấy cô độc một cách lạ lùng

Nàng hờ hững cầm lấy ống nghe, không hiểu sao đôi tay nàng lại bấm số máy gọi đến công ty cho Vọng Quân.

Bên kia đầu giây là giọng nói của một cô gái:

- Alô.

Nàng rụt rè:

- Cho tôi gặp ông Vọng Quân.

- Cô có hẹn trước không ?

- Không.

- Thật là tiếc, thưa cô . Giám đốc của tôi không bao giờ gặp những người không hẹn trước ,

- Hẹn trước ư ? Chiêu Hà suy nghĩ rất nhanh . Mồ hôi đã động thành giọt

trên trán cô làm tay cô lạnh và ẩm ướt . Nếu cô xưng tên thật thì anh ta có chịu gặp cô không ?

Cô nói nhanh:

- Xin cô vui lòng nói với ông ấy là có Đông Sa cần gặp.

- Bêu kia đầu giây, giọng nói cô gái trở nên vui vẻ, thân thiết và cởi mở một cách lạ lùng.

- Đông Sa đó hả ? Trời ơi ! Chẳng phải chiều nay năm giờ, ông ấy và cô

làm lễ đính hôn tại nhà hàng Mai Quế sao ? Ông ấy không có ở đây . Có lẽ ông ấy đến nhà hàng Mai Quế đấy.

Chiêu Hà buông rơi ống nghe thật nhanh . Nhìn lên đồng hồ đã bốn giờ ba mươi phút

Nàng gọi tắc xi chạy thẳng đến nhà hàng Mai Quế . Nàng cũng chẳng tài nào

hiểu nổi, nàng đến đó để làm gì ? Chỉ biết rằng, con tim nàng nói thôi

thúc nàng phải tới Chưa đầy hai mươi phút sau, Chiêu Hà đã có mặt tại nhà hàng Mai Quế.

Xuống xe và bước nhanh vào nhà hàng . Người đông vui tấp nập, ăn mặc vừa đẹp, vừa model sang trọng.

Bây giờ, Chiêu Hà mới cảm thấy thật sự lo sợ . "Nếu ông ấy tống cổ mình ra khỏi nhà hàng thì sao ?

Cô lấy trong xắc tay chiếc khăn giấy, lau khô lòng bàn tay nhấp nháp mồ

hôi . Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi cô bước vào nhà

hàng.

Ở gian sảnh đầy cây cảnh của nhà hàng, một cô gái mặc bộ đồ lụa thô màu đỏ sẫm bước ra chào một cách hồ hởi.

Chiêu Hà cũng cười rạng rỡ rồi đáp lại:

- Tôi muốn gặp ông Vọng Quân . Ông ta có hẹn tôi ở đây

- Cô là...

- Là Đông Sa.

Cô gái phục vụ khi nghe đến tên Đông Sa càng tỏ ra thân mật và lịch thiệp:

- À ! Xin cô theo lối này . Ông ấy đang lo lắng vì sự đến muộn của cô . Gặp cô chắc ông ấy mừng lắm . Xin mời cô.

Chiêu Hà chẳng hiểu tại sao nàng lại mừng rỡ khi Đông Sa chưa xuất hiện ? Chiêu Hà mạnh dạn bước vào.

Căn phòng thật sang trọng . Khách khứa đã lác đác, nàng đảo mắt nhìn xem

nhưng không thấy Vọng Quân đâu cả . Như hiểu được ý nàng, cô phục vụ trả lời:

- Ông ấy đang ở trong phòng


Old school Swatch Watches