
tiền cho thẳng và tiếp tục công việc với lòng giận dữ vô bờ . Bàn ăn với những thức ăn nghi ngút khói đã được bày sẵn.
Quân Phát lên tiếng trước khi vừa thấy Chiêu Hà:
- Nè ! Sao lâu thế ? Lại đây ăn, mau đi ! Thức ăn nếu để nguội sẽ không còn ngon nữa đấy.
Chiêu Hà chậm rãi ngồi xuống bàn ăn . Một đĩa trứng ốp lết được để sẵn trước mặt nàng.
Quân Phát hối thúc:
- Ăn đi Chiêu Hà ! Đích thân tôi xuống bếp làm cho cô đấy . Ăn đi ! Xem thức ăn tôi làm thế nào ?
Thức ăn có vẻ ngon lắm, nhưng nàng ăn không nổi . Nàng cảm thấy nó lạt lẽo làm sao.
Lam Giang bây giờ mới cất tiếng nói:
- Tao cám ơn mày đã giúp tao nguyên ngày hôm qua . Mày đóng tròn vai lắm . Trước khi ra về, là Lam Hằng và Vọng Quân đều thích thú và có vẻ hài
lòng về gia đình của tao . Nếu một ngày nào đó, Quân Phát được thăng
chức, tao chắc chắn sẽ không quên ơn của mày đâu.
Chiêu Hà uể oải nói:
- Trời ơi ! Có gì đâu, sao hôm nay trông mày có vẻ khách sáo thế ? Khi nào cần đến sự giúp đỡ của tao, thì mày cứ bảo nha.
- Ừ . À ! Tí nữa thì tao quên rồi . Lẽ ra sáng nay, mày có thể về được
rồi... nhưng tao và Quân Phát phải đi dự một lễ khánh thành công ty của
Vọng Quân, mà thằng Quân Dũng nhà tao còn nhỏ quá, không thể mang nó
theo được . Mày trông hộ nó giúp tao một ngày nhé.
- Được thôi.
- Bây giờ, mày ra siêu thị mua hộ tao tí thức ăn nhé . Để hôm nay ở nhà,
mày có muốn ăn gì thì cứ ăn . Và luôn tiện, mua vài hộp sữa cho cu Dũng.
- Từ đây ra siêu thị, có xa lắm không ?
Quân Phát nói ngay:
- Để tôi đưa cô đi cho lẹ.
Quay sang vợ, anh nói:
- Em ở nhà lo sửa soạn đi nhé . Bọn đàn bà, con gái các em thường xí xọn còn lâu hơn người ta diễn kịch.
Chiêu Hà vội nói:
- Ồ ! Không đâu Quân Phát . Không cần làm phiền anh như vậy . Anh cứ ở nhà lo thu xếp đi . Tôi đi bộ cũng được mà.
Lam Giang khoát tay:
- Ông xã tao nói đúng đó . Từ đây ra siêu thị không gần lắm đâu, để anh ấy lấy xe chở mày đi.
Chiêu Hà đành im lặng chấp nhận . Chứ quả thật, nàng sợ đi chung với Quân Phát vô cùng . Chiêu Hà chẳng muốn Quân Phát chở đi tí nào . Nhưng quả thật, nếu bây giờ mà không có anh ta thì nàng không biết phải làm sao.
Vào siêu thị, nàng cảm thấy cái gì cũng thích mua . Mua, thậm chí nàng ăn
cả tuần cũng chẳng hết chứ đừng nói chi có một ngày . Và có một điều
nàng chẳng hiểu là tại sao nàng lại mua thêm hai con gà làm sẵn ướp lạnh ngon tuyệt . Gà hầm gừng nữa chăng ? Nhưng có ai để mà ăn kia chứ ?
Tay xách, vai mang, thậm chí còn máng cả vào cái cổ nõn nà của nàng hai con gà chết tiệt ấy.
Nàng đảo mắt một vòng trước cửa siêu thị tìm Quân Phát . Không thấy anh ta
đâu cả . Trời ơi ! Vậy mà nàng cứ nghĩ có anh ta đi, nàng sẽ đỡ khâu
khuân vác . Ai ngờ bây giờ vừa mỏi tay, mỏi chân lại phải mỏi cả mắt để
tìm anh ta . Nàng bực mình, phải rủa thầm:
- "Đồ chết bầm, chết dập, chết trôi!"
Nhìn bên kia đường, bất ngờ nàng hải giận dữ thốt lên:
- Trời ơi !
Trong lúc nàng đang mệt lã toàn thân, tứ chi rã tời và ngay cả cái cổ cũng
muốn chầu diêm vương vì hai con gà, thì anh ta đang ung dung tán gái bên công viên đối diện siêu thị.
Cơn giận dữ trào dâng, nhưng nàng cố gắng để ngăn tiếng gọi và âm thầm đứng nép vào trong để quan sát anh ta.
Cô gái anh đang đứng nói chuyện thật đẹp, kiêu sa, lộng lẫy . Cách ăn mặc
của cô ta cũng không chê vào đâu được . Những kiểu đồ như thế, nàng
không ưa mặc, nhưng nàng cũng biết đó là thời trang bây giờ. Này nhé !
Cô ta mặc chiếc quần lửng ngang gối màu hồng nhạt, áo thung lửng ngang
lưng cùng màu bó sát cơ thể, khoe những đường cong tuyệt mỹ của cô ta .
Cô ta thì nàng chẳng trách làm gì . Còn cái gã Quân Phát kia thì say mê
nói chuyện . Anh ta chẳng màng đến việc nàng đã ra hay chưa ? Vì hơn nữa tiếng trôi qua, nàng thấy anh chẳng thèm quay đầu ngó vào cổng siêu thị một khắc
Không chờ được nữa . nàng sẽ "quy y cõi phật" ngay, nếu đứng thêm một tí tẹo nữa.
Bước ra phía cửa siêu thị, nàng gọi như quát:
- Quân Phát ! Quân Phát !
Vài ba tiếng gọi mới làm anh ta giật mình . Anh vội ngó qua nhìn nàng . Rồi anh ta nói một vài câu gì đó với cô gái, rồi chạy xe sang đường.
Nhìn thấy Quân Phát, nàng mắng ngay:
- Tôi chưa thấy đàn ông nào nhiều chuyện như anh . Thấy con gái như mèo thấy mỡ.
Quân Phát lấy bớt vài giỏ đồ chất lên giỏ phía trước xe . Vừa làm, anh vừa nói:
- Cô nói thật thừa hết sức . Đàn ông, con trai, nếu mà thấy gái không
giống như mèo gặp mỡ thì làm đàn ông cái quái gì kia chứ ?
- Nhưng anh nên nhớ, anh là người đàn ông đã có vợ.
Chiêu Hà nói lớn tiếng đến độ mọi người xung quanh phải đưa mắt nhìn nàng và anh
Quân Phát chẳng nói chẳng rằng, bảo Chiêu Hà ngồi lên xe rồi rồ ga vọt thẳng
Kể từ sau câu nói ấy của Chiêu Hà, suốt đoạn đường về nhà, anh ta chẳng mở miệng nói với nàng dù chỉ một lời . Nét mặt thì lúc nào cũng trầm tư, u uất . Không thể chịu đựng mãi sự im lặng này, rốt cuộc, Chiêu Hà vẫn là người lên tiếng trước:
- Sao, tôi nói không đúng sao mà anh im lặng mãi thế ? Làm thinh là đồng tình đấy
Đến lúc này, Quân Phát mới