
chậm rãi lên tiếng:
- Có ở trong chăn mới biết chăn có rận . Cô là bạn thân của Lam Giang, có lẽ cô cũng hiểu tính cô ấy như thế nào . Thật sự một năm nay, tôi sống
với cô ấy chỉ vì cái nghĩa . Còn chữ tình thì như hoàn toàn không có .
Một năm nay, cô ấy lúc nào cũng tung vào tai tôi cái điệp khúc nhão
nhẹt: Quân Phát à ! ANh xem kìa ! Biết bao nhiêu người trẻ như anh mà
người ta đã làm đến ông này ông nọ . Còn anh cứ mãi lẫn quẩn với cái
chân trợ lý quèn này, anh không cảm thấy chán hay sao ?
Chiêu Hà quả thật không hài lòng về những điều Lam Giang nói đối với Quân Phát . Cô lên tiếng bênh vực bạn:
- Tất cả cũng vì nó muốn tốt cho anh thôi.
- Cô thật sự nghĩ như vậy à ? Cô có biết đến cảm giác của người đàn ông
không ? Khi vợ mình đem mình so sánh với những người đàn ông khác, thì
cô nghĩ thế nào ?
Chiêu Hà im lặng, Quân Phát nói tiếp:
- Đêm qua đây, tôi không thể nào ngủ được với cô ấy . Suốt đêm, cô ấy cứ
lãi nhãi: "Trời ơi! Em không ngờ giám đốc Vọng Quân của anh còn trẻ mà
lại có tài đến như vậy . Cô nào mà vớ phải anh ấy thì phước ba đời đấy".
Chiêu Hà lại im lặng.
Quân Phát lại ôn tồn nói:
- Thú thật, tôi chỉ muốn mình có cô đơn giản, không ham danh vọng, không
cầu kỳ, đua đòi . Cô biết không ? Chính vì cái lối sống học đòi làm
trưởng giả, nên cô ấy mới nghĩ ra cái cách mướn cô làm người ở đấy.
Bây giờ, Quân Phát đưa tay ra sau gác nhẹ lên đùi Chiêu Hà:
- Chiêu Hà à ! Tôi thật sự...
Chiêu Hà vội vã hất tay anh ra và nói nhanh:
- Anh nói thật mâu thuẫn .Anh nói anh thích cô vợ đơn giản, không cầu
kỳ... Nhưng mới lúc nãy đây, tôi thấy anh nói chuyện với cô gái thật sự
kiêu sa, lộng lẫy.
Quân Phát bật cười lớn:
- Trời ơi ! Cô lầm rồi . Cô ấy là Đông Sa, vợ chưa cưới của Vọng Quân đấy.
Lời nói của Quân Phát như hàng ngàn mũi kim châm nhói vào tim nàng . Nàng
như nín thở, đau đau ở tim . Hình như trong lúc này, Quân Phát đang nói
với nàng một điều gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không thể nghe được . Và
cũng đúng lúc này đây, nàng thấy một chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng
vừa lướt qua nàng . Và Vọng Quân thò đầu ra cửa kính nhìn nàng, và nàng
hốt hoảng nhìn lại . Ánh mắt của anh nhìn nàng đầy khinh khi . Thời gian còn lại của buổi sáng trôi qua thật phẳng lặng . Chiêu Hà pha
cho mình một tách cà phê, rồi ra phòng khách ngồi tán gẫn điện thoại với Tư Thục . Điện thoại xong, cô lại đi quanh quẩn trong nhà, chẳng biết
phải làm gì cho hết cả ngày dài lê thê hôm nay.
Nàng bước ra
ngoài, khép cửa cái lại, và đi lên lầu . ngang phòng của Lam Giang .
Thấy Quân Dũng nằm trong tư thế không được thoải mái . Nàng bước vào sửa lại thế ngủ cho nó, rồi ngồi thừ ra đó.
Nhìn trên cái tủ cao có mảnh ván bị hư, nàng rủa thầm:
- Cái ông xã của mày thật tệ đó nha, Lam Giang . Cái tủ bị hở thế kia mà
không đóng lại . Nhưng không sao, tao sẽ thay hắn làm lại cho mày.
Nói là làm . Chiêu Hà đứng dậy và bắt tay vào việc
Chiêu Hà nhấc ghế đẩu cao đặt trước tủ và vắt đầu leo lên . Những ngón chân
xinh xinh nhón trên chiếc ghế đẩu . Chiếc quần soóc bó sát đùi làm rộ rõ bàn chân thon dài, chắc nịch của nàng.
Chiếc quần jean bó ôm sát đùi, làm lộ rõ những bắp thịt căng cứng cuồn cuộc từ đôi chân rất chắc của anh . Chiếc áo thun trắng cổ tròn bỏ ngoài quần, chân đi
giày ađidas trắng . Trông anh có vẻ bùi bụi làm sao, khác hẳn với vẻ
lịch lãm hôm qua . Nhưng dù bất cứ trong phục nào, ở anh vẫn không mất
đi vẻ đẹp trang nam tử của anh.
Không cần báo trước hay bóp
chuông cổng khi vào . Thấy phòng khách vắng tanh, anh tiến thẳng lên lầu . Ngang phòng Lam Giang, những điều không ngờ lại diễn ra trước mắt
anh.
Chiêu Hà đang dùng búa nạy miếng ván tủ lên . Anh không biết nàng đang làm gì.
Anh đứng lại, khoanh tay, tựa đôi vai rộng vào cánh cửa, đứng ngắm hành động của cô người làm khi chủ vắng nhà.
Chiêu Hà vẫn không hề hay biết có người đàn ông đang nhìn mình từ sau lưng .
Nàng vẫn nhón gót và cố dùng sức để nạy miếng ván bị hở lên.
Vọng Quân vẫn đứng lặng quan sát từng cử chỉ của Chiêu Hà . Và anh cứ tự cười một mình.
Chiêu Hà vẫn vô tư, nàng bực bội kêu lên:
- Trời ơi là trời ! Tại sao lại khó nạy lên như vậy chứ ? Có đàn ông ở đây, hắn cũng nạy lên không nổi nữa là.
Một nụ cười từ từ nở ra trên vành môi gợi cảm của Vọng Quân . Anh chậm rãi tiếng lại gần chỗ Chiêu Hà:
- Nếu dễ nạy lên thì có phải cô đã khiêng hết đồ của người ta đi rồi phải không ?
Chiêu Hà quay phắt lại . Và hành động thiếu thận trọng ấy đã làm nàng mất
thăng bằng . Hốt hoảng, nàng với tay cố bấu vào mép tủ, nhưng chẳng được . Chiêu Hà chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi ngã nhào xuống.
Không ngờ những lời của mình lại gây ra hiệu quả nghiêm trọng như vậy . Vọng
Quân vội lao tới ứng cứu . Hai tay anh dang rộng, vừa kịp đỡ được nàng . Tuy nhiên, Chiêu Hà rơi xuống với một sức mạnh bất ngờ làm cả hai cũng
ngã lăn ra sân . Lớp thảm trong phòng đã đỡ bớt cho họ phần nào sự va
đập vào nền gạch
Chiêu Hà có vẻ thuận lợi hơn, nhưng toàn thân
của cô đã ngã lên người Vọng Quân . Vẫ