
là tai nạn ngoài ý muốn. hai nạn nhân còn lại do vết thương trên người tương đối rõ rệt nên bị họ ném vào khe núi sâu, đến nay vẫn chưa được phát hiện.” T nói.
Người đàn ông kia lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Mày, sao mày biết chuyện đó?”
T chỉ nở nụ cười lạnh lùng.
Hàn Trầm hỏi tiếp: “Tại sao các anh lại giết bọn họ?”
Người đàn ông đáp: “Khách du lịch đi riêng lẻ trên người có nhiều đồ tốt. Nếu là phụ nữ, chúng tôi sẽ “chơi” bọn họ, không giết họ sẽ báo án. Ông Quách suốt ngày ngăn cản chúng tôi, có lần còn dọa sẽ đi báo cảnh sát. Bố liền bảo chúng tôi giết ông ấy”.
Người bố mà hắn nhắc tới chính là ông chủ nhà vừa bị T bắn vỡ sọ.
Phương Tự đột nhiên mở miệng: “Bọn họ còn kiếm tiền từ người chết. Họ giết Cố Nhiên, ném xác xuống bùn lầy, sau đó, giúp người nhà cô ta vớt xác, lừa của người ta mấy chục ngàn nhân dân tệ”.
T không phản ứng, Bạch Cẩm Hi cảm thấy buồn nôn. Nhìn họ có vẻ chất phác, vậy mà không còn một chút tính người.
“Đồ chó lợn cũng không bằng.” Hàn Trầm nghiến răng.
“Súc sinh!” Cẩm Hi mắng.
Đám nông dân im lặng, vẻ mặt vẫn vô cảm.
“Các anh giết nạn nhân bằng cách nào?” Hàn Trầm hỏi.
“Bắt họ ngâm dưới suối mấy tiếng đồng hồ cho đến khi chết cóng”. Người đàn ông đáp.
Bạch Cẩm Hi biết một số kiến thức về pháp y, cô không ngờ đám người này lại dùng phương thức kín đáo này để giết người. Cô hỏi: “Sao các anh biết làm vậy có thể giết người?”
Người đàn ông nhỏ tuổi hơn đáp: “Hồi nhỏ, ông Quách bị rơi xuống nước, tuy không chết đuối nhưng bác sĩ nói suýt nữa chết cóng. Ông ấy bảo, ở trong nước lạnh mấy tiếng đồng hồ sẽ toi mạng. Đám khách du lịch đều biết bơi, dù đẩy xuống nước cũng khó có thể chết đuối. Do đó, chúng tôi mới làm vậy, cảnh sát không thể phát hiện điều bất thường.”
Sự thật đã được phơi bày, những cái chết và bí mật chôn sâu ở vùng núi hoang vu nhiều năm cuối cùng cũng được lôi ra ánh sáng.
Bạch Cẩm Hi có thể tưởng tượng ra quá trình gây án của đám người này, tưởng tượng ra các nạn nhân phải chịu đựng mệt mỏi giày vò rồi bị ném xuống nước lạnh, còn hung thủ đứng trên bờ, chờ họ dần đi vào cõi chết. Sau đó, thi thể bị dòng nước cuốn trôi, bị va đập vào đá. Ngoài ra, do bị ngâm nước trong một thời gian dài nên xác chết đều biến dạng. Phụ trách vụ án toàn là cảnh sát và pháp y cơ sở nên cuối cùng, họ đưa ra kết luận, nạn nhân bị chết cóng. Còn hung thủ lọt lưới pháp luật, tiếp tục ẩn mình trong rừng sâu như loài dã thú, chờ nạn nhân mới xuất hiện.
“Cuộc phán xử kết thúc.” T vừa nói vừa đứng dậy.
Hàn Trầm và Cẩm Hi âm thầm trao đổi bằng ánh mắt, cũng đứng lên.
“T, anh hãy tuân thủ cam kết.” Hàn Trầm tiến lên một bước. “Giao họ cho chúng tôi”.
Vẻ mặt của T vẫn rất bình tĩnh. Bạch Cẩm Hi để ý, tấm vải băng thắt lưng hắn đã thấm máu thành màu đỏ tươi.
“Được”. Hắn đáp khẽ.
Đột nhiên, T nhanh như cắt, giơ súng lia qua đám nông dân. Hàn Trầm và Cẩm Hi đồng thời lao về phía hắn.
“Pằng! Pằng! Pằng!!” Tiếng súng vang lên giòn giã. Tuy nhiên, do báng súng bị Hàn Trầm nắm chặt, trong khi Cẩm Hi tóm cổ tay T nên loạt đạn vừa rồi bắn lên không trung. T lập tức nhả loạt đạn thứ hai, Hàn Trầm buộc phải buông báng súng, lách người tránh tầm bắn. T lại xô mạnh vào Cẩm Hi, khiến cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn, đau đến mức vô thức buông cánh tay hắn. Cô không cam lòng, tung nắm đấm về phía T, nào ngờ, hắn lập tức chĩa súng vào đầu cô.
Cẩm Hi lạnh toát sống lưng trong giây lát. Trước đó, đúng là T không có ý định giết cô và Hàn Trầm. Nhưng bây giờ bọn cô ngăn cản hắn hạ sát đám nông dân kia nên rất có thể hắn sẽ nổ súng.
Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu, một thân hình đã lao đến, chắn trước Cẩm Hi, đối diện với họng súng của T.
Đó là Hàn Trầm. Nhìn tấm lưng của anh, trong lòng Cẩm Hi nhói đau. Hàn Trầm, anh không cần che chở cho em. Anh không nỡ, lẽ nào em đành lòng hay sao?
Trước hành động này của Hàn Trầm, T bỗng có chút ngập ngừng. Mà cao thủ nhiều khi quyết định thắng bại chỉ trong một tích tắc. Lần này, Hàn Trầm cách T rất gần, anh như con báo đen vụt đi rất nhanh. Cũng không rõ bằng cách nào, chỉ biết loáng một cái anh đã đoạt được vũ khí từ tay T.
Giây tiếp theo, Hàn Trầm xoay mũi súng về phía hắn. Tuy nhiên, động tác của T cũng nhanh không kém. Ngay sau khi bị đoạt vũ khí, hắn liền rút một khẩu súng lục từ thắt lưng. Hai người chĩa thẳng đầu súng vào đối phương, nhất thời không ai động đậy.
Bạch Cẩm Hi đứng bên cạnh, cũng không dám có bất cứ hành động gì, bởi vào thời khắc căng thẳng này, sai một ly sẽ đi cả dặm.
Xung quanh có không ít người nhưng tất cả đều nín thở, dõi theo bọn họ. Chỉ có ngọn lửa vẫn cháy bập bùng, phát ra tiếng nổ tanh tách.
“T, anh không thể nổ súng.” Bạch Cẩm Hi đột nhiên cất giọng nhẹ nhàng: “Anh từng xử lý bao nhiêu tội phạm, cứu biết bao nhiêu người. Anh mới là người bảo vệ công bằng chính nghĩa thật sự. Nếu bắn anh ấy, anh còn gọi gì là chính nghĩa, là trừng phạt? Anh giết nhiều tội phạm như vậy cũng trở thành công cốc.”
Hàn Trầm và T đều im lặng. Tuy nhiên, Bạch Cẩm Hi biết rõ, nếu vừa rồi T nhất thời xúc động, thì sau khi nghe câu nói của cô,