
nhà nhỏ bốn tầng đó. Bạch Cẩm Hi hơi sững người nhưng cũng nhanh chóng đi theo anh.
Hành lang chật hẹp, ngay cả cầu thang cũng xập xệ đổ nát, bốc mùi khó ngửi. Bạch Cẩm Hi tuy là một người bạo dạn nhưng trên thực tế, cô cũng hơi sợ bóng tối. Tình cờ gặp Hàn Trầm, lại nghe tiếng bước chân trầm ổn của anh, tự dưng cô cảm thấy yên lòng, bất giác bám theo anh. Hai người nhanh chóng leo lên tầng ba.
Ai ngờ vừa lên đến tầng ba, Bạch Cẩm Hi liền sững sờ. Hàn Trầm đứng cách cô một hai mét, cũng dừng bước khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tầng bốn đã máy ủi phá mất một nửa, chỉ còn lại nửa gian nhà nham nhở. Quan trọng hơn, trước mặt bọn họ là một bức tường cao hơn hai mét, chắn mắt tầm nhìn ở phía đối diện.
Xung quanh không có điểm tựa để leo lên trên, một mình khó có thể vượt qua bức tường, trong khi Bạch Cẩm Hi còn hơi sợ độ cao.
Cô quay sang Hàn Trầm. Thân hình anh lờ mờ trong bóng tối. Dù cách vài bước, Bạch Cẩm Hi vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh, nghe nhịp tim đập bình ổn trong lồng ngực của anh. Cô đã mệt đến mức thở không ra hơi, còn anh vẫn dồi dào thể lực.
Đây không phải lần đầu tiên chứng kiến sức mạnh của người đàn ông này. Lần nào cũng bị lép vế, trong lòng Bạch Cẩm Hi bất giác có vị chua chát. “Thù cũ hận mới” chồng chéo, cô cất giọng có chút gắt gỏng: “Còn đứng đấy làm gì? Anh mau đỡ tôi lên rồi tôi sẽ kéo anh.”
Hàn Trầm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi không cần.”
Bạch Cẩm Hi ngẩn người. Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, thân hình cao lớn đột nhiên cúi thấp xuống như chuẩn bị lao đi. Cô giật mình kinh ngạc, không phải anh định tự leo lên đấy chứ?
Suy nghĩ này vừa vụt qua bộ não Bạch Cẩm Hi, Hàn Trầm đã biến nó thành hiện thực. Thân hình anh như con báo đen nhảy lên không trung trong đêm tối. Đôi chân đầy sức mạnh của anh đạp vào bờ tường, tay bám vào mép phía trên. Sau một cú nhướn người, anh đã nhẹ nhàng phủi bụi bám vào quần áo, đứng trên đầu bờ tường.
Bạch Cẩm Hi đờ ra mấy giây mới đập tay vào bức tường: “Này! Mau kéo tôi lên đi!”
Hàn Trầm cúi xuống nhìn cô rồi lại ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Bạch Cẩm Hi bực tức, hai tay chống nạnh, trừng mắt với anh: “Hàn Trầm! Anh mà không kéo tôi thì không phải là đàn ông!”
Câu này có chút lực sát thương, bởi anh lại một lần nữa cúi đầu. Bạch Cẩm Hi nhìn anh chằm chằm, không chịu tỏ ra lép vế.
Hàn Trầm cất giọng nhàn nhạt: “Việc tôi có phải là đàn ông hay không, do cô quyết định từ bao giờ?”
Bạch Cẩm Hi: “Anh sai rồi! Thiên hạ không phải mù đâu!”
Khóe miệng Hàn Trầm dường như hơi nhếch lên.
Dù sao cũng đang cần nhờ đến đối phương, Bạch Cẩm Hi không tiếp tục tranh cãi mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.
Cuối cùng, Hàn Trầm ngồi xổm, thò một cánh tay xuống. Bạch Cẩm Hi mừng rỡ trong lòng, lập tức nắm tay anh, lấy đà leo lên bức tường.
Khi cô đã ở bên trên, anh liền buông tay. Bạch Cẩm Hi phủi bụi, đứng bên cạnh người đàn ông, quan sát tình hình ở dưới.
Trong tầm mắt của hai người, ngõ hẻm ngoằn ngoèo tỏa ra bốn phương tám hướng. Có mấy hộ gia đình bị kinh động, bật đèn sáng trưng. Nhiều người cảnh sát đã tập trung về hiện trường vụ án, ánh đèn pin loang loáng. Nhưng Bạch Cẩm Hi không hề thấy đối tượng tình nghi. Trong phạm vi tầm nhìn của cô chẳng có người cô muốn tìm.
Cô đoán hắn là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, trẻ trung. Nếu vẫn còn ở trong khu vực này thì bây giờ, chắc hắn đang vội vàng lẩn trốn cảnh sát. Chỉ cần bắt gặp, chắc chắn cô có thể nhận ra đối tượng.
Nhưng Bạch Cẩm Hi chẳng nhìn thấy người nào như vậy. Toàn thân mệt mỏi rã rời, cô cũng không để ý đến hình tượng, ngồi phịch xuống đất: “Chúng ta để hắn chạy thoát rồi!”
Hàn Trầm vẫn đứng ở đó, như một bóng cây vững chãi trong màn đêm: “Hắn đã bỏ đi từ lâu rồi.”
Bạch Cẩm Hi gật đầu tán thành.
Vừa nhận được điện thoại báo án, bọn họ lập tức lao đi tìm. Nhưng ai mà biết được, tội phạm rời đi bao lâu, nạn nhân mới báo cảnh sát? Có lẽ ngay sau đó, cũng có thể một hai tiếng đồng hồ sau.
Là người cảnh sát, bọn họ không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.
Hai người nhất thời im lặng. Bạch Cẩm Hi vô thức liếc gương mặt nghiêng của Hàn Trầm. Thật không ngờ cũng có lúc cô và anh hòa thuận ở bên nhau như thời khắc này.
Cảm giác này tương đối kỳ quặc.
Một tiếng “xoẹt” nhẹ vang lên, Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Trầm đang châm một điếu thuốc. Đốm lửa lập lòe hắt lên gương mặt nghiêng lãnh đạm như tấm phù điêu trong đêm tối của anh.
Anh vẩy vẩy que diêm rồi ném xuống đất, dùng chân tắt ngọn lửa.
Ngửi thấy mùi thuốc lá, Bạch Cẩm Hi nuốt nước bọt. Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hàn Trầm quay đầu về phía cô, mũi phả ra làn khói nhàn nhạt.
“Cho tôi một điếu!” Bạch Cẩm Hi lên tiếng.
Hàn Trầm ném hộp thuốc và bao diêm cho cô. Bạch Cầm Hi bắt lấy, rút một điếu, châm lửa, hít một hơi.
Có vị thuốc lá, Bạch Cẩm Hi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, sợi dây thần kinh căng thẳng phảng phất được thả lỏng, người đàn ông bên cạnh dường như vừa mắt hơn. Bạch Cẩm Hi tùy tiện hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Chắc là ở cùng hồng nhan tri kỷ của anh đúng không?” Hình như c