XtGem Forum catalog
Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211794

Bình chọn: 8.00/10/1179 lượt.

ở tầng trên cùng của tòa nhà. Nơi này bài trí đơn giản, phù hiệu cảnh sát lấp lánh trên tường.

Cô thư ký ngoài cửa hỏi anh: “Tổ trưởng Hàn đã có hẹn chưa?”

Hàn Trầm gật đầu: “Tối qua tôi đã gọi điện cho Cục trưởng. Cục trưởng bảo tôi sáng nay đến đây!”

Cô thư ký gõ cửa rồi đi vào trong. Một lúc sau, cô ta ra ngoài, mỉm cười với anh: “Tổ trưởng Hàn vào đi, Cục trưởng đang đợi anh!"

Phòng làm việc rất giản dị. một người đàn ông trung niên đang ngồi ở sofa, tay cầm tập hồ sơ. Nghe tiếng động, ông liền ngẩng đầu, để lộ gương mặt chính trực, ánh mắt sắc ném và bình tĩnh.

Bức tường phía sau ông treo một bức thư pháp, là câu thơ nổi tiếng của Lỗ Tấn: Ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên.(1)

[1'> Nghĩa là: Tôi hiến máu đỏ cho nhân dân.

Hàn Trầm nhìn hàng chữ vài giây rồi ngồi xuống phía đối diện người đàn ông.

“Cục trưởng, tôi muốn điều tra vụ án giết người hàng loạt xảy ra năm năm trước mà phía Bắc Kinh đã xếp vào hàng cơ mật”.

Người đàn ông trung niên đặt tài liệu xuống bàn, nhấc ấm trà rót vào chén của anh: “Cậu hãy uống trà đi đã, có gì từ từ bàn sau”.

Nửa tiếng sau.

“Tôi cũng nghe qua về vụ án này. Nó đã được giải quyết đưa vào hồ sơ lưu trữ, năm đó cũng đã bắt được tội phạm.” Người đàn ông lên tiếng, “Theo như cậu nói, một số tội phạm đã trốn thoát, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”

Hàn Trầm gật đầu. Anh lặp lại những lời của Tân Giai, tất nhiên không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến Tô Miên.

“Tôi cho rằng, lời nói của Tân Giai là đáng tin cậy. Trong số những người xung quanh tôi có sát thủ của vụ án năm đó.” Anh đáp, “Xét về phương diện này, tôi cho rằng phía Bắc Kinh không thích hợp để tiếp nhận vụ án. Phần tử tội phạm vô cùng xảo quyệt, chỉ cần người của Bắc Kinh xuất hiện là sẽ rút dây động rừng ngay. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chẳng điều tra được gì. Tôi xin Cục trưởng bây giờ cho phép tôi điều tra vụ này.”

Người đàn ông từ tốn uống một ngụm trà: “Tôi biết năm đó cậu là nạn nhân. Bây giờ cậu thuyết phục tôi để cậu điều tra, có phải muốn trả mối thù cũ?”

Hàn Trầm im lặng vài giây mới lên tiếng: “Bọn chúng giết bao nhiêu người, đổi trắng thay đen, tội ác tày trời. Tôi muốn tự tay bắt chúng, báo thù rửa hận thì có gì không đúng?”

Trước thái độ chấp nhất của anh, Cục trưởng mỉm cười, xua tay. “Chuyện này để tôi suy nghĩ thêm. Cậu cứ về trước đi!”

Hàn Trầm không nhiều lời, chỉ đáp một tiếng “Vâng” rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đi đến cửa, anh chợt nghe người đàn ông gọi: “Khoan đã!”

Hàn Trầm quay người, mỉm cười: “Cục trưởng đã suy nghĩ xong rồi à?”

Cục trưởng phì cười: “Tôi muốn phê bình cậu! Tổ Khiên Đen mới thành lập chưa bao lâu, cậu đã qua lại với thành viên nữ duy nhất rồi, còn ở mức độ ai cũng biết nữa chứ. Chẳng phải từ trước đến nay, cậu luôn là người khó gần hay sao?”

Hàn Trầm chỉ cười cười.

“Cùng một phòng ban cần phải né tránh chuyện yêu đương. Cậu thì ngược lại. Cậu có biết mấy vị lãnh đạo phụ trách đội hình sự đau đầu lắm không? Thời buổi bây giờ, theo lĩnh vực tâm lý tội phạm hết sức hiếm hoi, tìm đâu ra nhân tài vừa trẻ vừa nhiệt tình như Bạch Cẩm Hi?” Cục trưởng tiếp tục khiển trách.

Hàn Trầm lắc đầu: “Không cần tìm. Đợi sau khi vụ án này kết thúc, lãnh đạo điều tôi sang phòng Quản lý hồ sơ đi, giữ cô ấy ở lại tổ Khiên Đen là được. Cô ấy tích cực hơn tôi nhiều”.

Cục trưởng: “Thằng này… Mau biến đi! Có việc tôi sẽ tìm cậu sau!”

Sau khi Hàn Trầm rời đi, Cục trưởng trầm tư trong giây lát rồi đi đến bàn làm việc, cầm máy bàn gọi đến số của Bắc Kinh.

Điện thoại vừa kết nối, ông liền cười nói: “Lãnh đạo, tôi là Lão Tiết ở tỉnh K. Tôi có một việc quan trọng muốn xin chỉ thị của anh”.



Hàn Trầm về văn phòng, chào mọi người. Anh âm thầm liếc qua Tô Miên, đúng lúc cô nhìn anh. Anh khẽ gật đầu với cô.

Buổi chiều, gần đến giờ tan sở, Hàn Trầm nhận được điện thoại của cô thư ký, bảo anh lên tầng trên cùng. Lần này, Lão Tiết đi thẳng vào vấn đề, đặt một tập tài liệu lên bàn: “Tôi báo cáo với cấp trên, có dấu hiệu cho thấy, tỉnh K nhiều khả năng tồn tại tội phạm lọt lưới của vụ án năm đó. Vì đây chỉ là suy đoán chưa được chứng thực nên phía Bắc Kinh cũng không tiện lật lại vụ án. Họ đã đồng ý để tỉnh ta tiến hành điều tra xác nhận trước, nhưng phải bí mật. Ngoài ra, họ chỉ cho chúng ta một phần hồ sơ vụ án, còn phần liên quan đến vấn đề nhạy cảm khác, họ không thể giao cho chúng ta.”

Hàn Trầm cầm tập hồ sơ lên: “Đã đưa thì phải đưa hết, họ có ý gì vậy?”

Lão Tiết nghiêm mặt: “Cậu đừng nhiều lời nữa. Trời thì cao hoàng đế thì xa, cậu đã có Thượng phương bảo kiếm trong tay, còn đòi hỏi gì hơn? Ngoài ra, tuy vụ án tạm thời do chúng ta phụ trách, nhưng chắc cấp trên cũng sẽ giám sát, hãy dẹp sự kiêu ngạo thường ngày của cậu, làm tốt công việc cho tôi”.

Hàn Trầm gật đầu. Lão Tiết nhìn lên bức thư pháp treo trên tường, ánh mắt trở nên nặng nề: “Hàn Trầm, tôi giao việc này cho cậu là bởi vì, nếu trong đội ngũ chúng ta thật sự có tội phạm ấn náu… thì cậu hãy làm theo cách của mình, nhất định phải bắt bằng được bọn chúng. Công an nhân dân có nhiệm vụ bảo vệ công bằng, chính nghĩa, đạo đức