
luận Tô Miên đã chết.
Sau đó, Tô Miên tỉnh lại nhưng đã bị mất trí nhớ, được sắp xếp thay thế thân phận của Bạch Cẩm Hi, bắt đầu cuộc sống mới.
Vào thời khắc này, vẻ mặt của Đại Vĩ và Hầu Tử cũng tràn đầy nghi hoặc và bi thương. Nhưng đây là một âm mưu to lớn, Hàn Trầm không định giải thích cụ thể với họ mà tiếp tục truy vấn thắc mắc to lớn nhất trong lòng, “Cho dù các cậu tưởng cô ấy đã chết đi chăng nữa, tại sao mấy năm qua lại giấu tôi về sự tồn tại của cô ấy?”
Đại Vĩ đờ người trong giây lát. Hầu Tử đang tự rót bia cho mình, nghe hỏi vậy liền đập mạnh cái chai xuống nền đất, đồng thời gầm lên, “Là cô ta có lỗi với cậu! Trước khi xảy ra chuyện , cô ta đã chia tay cậu. Cô ta thôi học, chơi bời lăng nhăng. Cô ta không phải là một cô gái tốt. Cậu đã quên cô ta, việc gì bọn tôi phải nhắc lại với cậu?”
Hàn Trầm chau mày, nhìn Hầu Tử chằm chằm, đợi anh ta nói tiếp.
Sau khi thốt ra những lời này, Hầu Tử có chút hối hận. Anh ta quay ra mặt hồ, cất giọng lạnh lùng, “Thật ra, về cái chết của cô ta, tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại. Nhưng lúc đó, cậu và cô ta đã chia tay là sự thật. Cậu phải điều tra một vụ án lớn nên cắt đứt liên lạc với bên ngoài mấy tháng liền. Tô Miên thôi học vào khoảng thời gian đó. Trước khi đi, cậu nhờ bọn tôi trông nom và chăm sóc cô ta. Bọn tôi đi thăm, thấy cô ta được một chiếc mui trần trị giá mấy triệu đón đi. Sau đó, tôi nghe nói hai người đã chia tay. Cậu cũng chẳng kể gì với bọn tôi cả. Chuyện của cậu và cô ta…” Ngừng vài giây, anh ta nghiến răng, “Loại an bà này đáng để cậu làm vậy không? Bọn tôi đều cảm thấy không đáng.”
Cuối cùng cũng có thể thốt ra bí mật bị đè nén trong lòng nhiều năm, nên sau khi nói những lời này, Hầu Tử hoàn toàn trầm mặc, lại mở một chai bia tu ừng ực.
Hàn Trầm lặng thinh, còn Đại Vĩ cúi đầu hút thuốc. Một lúc sau, Hàn Trầm rút ví, ném vài tờ tiền lên bàn rồi đứng dậy.
“Tôi sắp kết hôn với cô ấy. Tôi sẽ không gửi thiếp mời cho hai cậu, để hai cậu đỡ bực mình.”
Ngữ khí của anh rất bình thản nhưng Đại Vĩ và Hầu Tử đều đau nhói trong lòng. Lúc này, Hàn Trầm cầm cốc bia đã rót đầy trước đó, uống một hơi cạn sạch.
Thấy Hàn Trầm chuẩn bị rời đi, Hầu Tử nhướng mày nhìn Đại Vĩ. Hàn Trầm vừa đi vài bước, Đại Vĩ cuối cùng cũng lên tiếng, “Hàn Trầm, nếu còn nể tình anh em thì cậu mau quay lại đây cho tôi! Cậu không thể cưới, cũng không thể ở bên cô ta.”
Hàn Trầm dừng bước, đứng bất động vài giây rồi quay người, hỏi rành rọt từng từ một, “Tại sao?”
Đại Vĩ nhìn người anh em thân thiết trước mặt nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh tượng năm năm trước. Lúc bấy giờ, Hàn Trầm vừa được cứu từ hiện trường vụ nổ nhưng rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc, khiến họ hết sức lo lắng. Vào một buổi tối, anh ta lẻn vào thư phòng của bố, lén lút xem tư liệu về vụ án mà Hàn Trầm tham gia. Anh ta muốn biết, ai đã hãm hại người anh em của mình.
Tuy nhiên, Đại Vĩ không tìm được tư liệu về vụ án, mà nhìn thấy một tập hồ sơ khác. Tổ chuyên án phụ trách điều tra lúc đó có được bằng chứng phạm tội của một người.
…
Đại Vĩ nhắm rồi lại mở mắt, nói chậm rãi, “Bất kể Tô Miên là thật hay giả, cậu cũng không thể cưới cô ta. Vì lúc đó, tôi đã tìm thấy một tập tài liệu trong thư phòng của bố tôi, trong đó ghi rõ, Tô Miên đã bị cuốn vào một vụ án mạng. Cô ta là một kẻ giết người!”
Hầu Tử đỏ bừng mặt, hiển nhiên cũng biết sự việc nhưng không có dũng khí tiết lộ với Hàn Trầm.
Nghe xong, Hàn Trầm chỉ cười nhạt một tiếng, “Chỉ vì chuyện này mà các cậu lo lắng bao nhiêu năm nay? Chỉ vì chuyện này thôi sao?” Anh quay đầu dõi mắt ra hồ rồi lại nhìn Đại Vĩ, trên khóe miệng vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, “Bởi vì lúc đó cô ấy là nội gián! Nội gián đáng thương nhất! Thôi học là giả, chia tay tôi là giả, án mạng đương nhiên cũng là giả. Cô ấy làm vậy là để đi nằm vùng trong tổ chức tội phạm!”
Đại Vĩ đẩy bàn, đứng dậy, xông đến túm cổ áo Hàn Trầm, “Mẹ kiếp! Tôi cũng biết cô ta là nội gián. Hồ sơ viết rất rõ ràng, ban đầu cô ta năm vùng, còn đóng giả thành một kẻ biến thái, thâm nhập vào tổ chức tội phạm, nhưng sau đó… cô ta đã thay đổi, bị bọn chúng đồng hóa. Cô ta đã tẩu hỏa nhập ma, trở thành một phần tử của bọn chúng, trở thành kẻ giết người hàng loạt!”
Hàn Trầm ra tay nhanh như chớp, bẻ quặt cổ tay Đại Vĩ. Đại Vĩ đau đớn “hừ” một tiếng, buông tay khỏi người Hàn Trầm. Hàn Trầm túm cổ áo anh ta, cất giọng vô cùng lạnh lẽo, “Cô ấy là kẻ giết người hàng loạt ư? Cậu có điên không đấy?”
Đại Vĩ không hề có ý nhượng bộ, anh ta trừng mắt với Hàn Trầm, gầm lên, “Tôi không biết người chết năm đó là ai, cũng chẳng biết cậu tìm ở đâu ra người đàn bà kia. Tôi chỉ biết, tôi đã xem và nhớ rõ nội dung tài liệu. Bởi vì cô ta đã chết nên cuộc điều tra về cô ta khép lại mà không có kết luận cuối cùng. Nhưng mỗi chứng cứ mà tài liệu đề cập đều nhằm vào cô ta. Bằng không, cậu nghĩ tại sao vụ án này lại được bảo mật lâu như vậy? Tại sao đã bao năm trôi qua, cảnh sát vẫn không công khai thân phận nội gián của cô ta? Tại sao bọn tôi phải giấu cậu? Tại sao bố mẹ cậu lại cho rằng sự tồn tại