
n các bạn mới không muốn chơi với
cô, vì cô ngốc nên cô phải dành ra khoảng thời gian cho học tập nhiều hơn những
bạn bè cùng trang lứa rất nhiều, nếu không cô sẽ không thể làm cho bố mẹ được
mở mặt mở mày.
Còn như vì sao lại phải cố gắng, và lấy hơi sức đâu ra để mà
cố gắng thì lớn hơn một chút nữa cô mới hiểu.
Khi nhìn tranh học chữ, trong tranh nói về một gia đình gồm
có: “Ông, bà, bố, mẹ, và tôi”, đột nhiên cô sáng bừng mắt, hỏi: “Mẹ ơi, ông và
bà của con đâu?”.
Mẹ cô vốn là người ít cười, nghe hỏi vậy vẻ mặt càng thêm
nghiêm nghị: “Con không có ông bà!”.
Lúc đó bố cô tiếp lời: “Nói linh tinh gì với con bé thế?”,
rồi ông quay sang nhẹ nhàng nói với cô: “A Tử, ông với bà con ở dưới quê, hồi
con còn nhỏ ông bà cũng từng bế con, chỉ là lúc đó con không nhớ”.
Mẹ cười lạnh lùng: “Bế nó? Là cái lần dìm chết ấy hay là cái
lần định cho người khác?”.
Vệ Tử sợ tới mức không dám động đậy, ánh mắt đầy vẻ hoảng
hốt: Ông bà đáng sợ đến thế sao? Cô chỉ biết có bà ngoại sói[1'>,
nhưng bà ngoại lại rất hiền từ và lương thiện, thì ra ông bà nội lại là người
có thể dìm chết cô và đem cô cho người khác!
[1'> Bà ngoại sói là nhân vật con sói hóa trang thành bà
ngoại để lừa ăn thịt những đứa trẻ khi mẹ chúng vắng nhà. Đây là nhân vật trong
câu chuyện cổ “bà ngoại sói” của Trung Quốc.
Bố cô đột nhiên nổi nóng: “Cô làm cái gì thế? Con còn bé như
vậy, cô nói những điều đó ra làm gì?”.
Mẹ cô cũng không hề tỏ ra yếu thế: “Sao? Tôi đã nói sai à?
Những điều mà họ đã làm, còn sợ người khác nói ra nữa ư? Tôi nói cho anh biết,
nếu sau này A Tử mà dám rót cho hai người ấy dù chỉ một cốc nước thì tôi sẽ
không mẹ con gì với nó nữa!”.
Hồi nhỏ cô rất thích nghe kể chuyện, mẹ kể hết chuyện trong
cuốn “Toàn tập chuyện kể cho trẻ em trước giờ đi ngủ”, bèn kể cho cô nghe về
chuyện cuộc đời của bà.
Mẹ cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng cuộc đời bà
thì vô cùng truân chuyên.
Năm ấy, ông ngoại cô sau khi chuyển ngành từ quân đội tới
thực tập tại một trạm y tế dưới nông thôn, người hướng dẫn cho ông là một thầy
thuốc Đông y rất nổi tiếng ở địa phương. Ở địa phương thì không có sự phân biệt
Đông và Tây y, hai người rất hợp nhau và trở thành bạn vong niên của nhau, dù
tuổi tác cách nhau tới hai mươi tuổi.
Mấy năm sau, ông ngoại có thêm một người con gái, đó là mẹ
cô, còn ông thầy của ông ngoại cô thì lại mừng vì có thêm một đứa cháu trai
trưởng, hai người bàn nhau, rồi học cách của người xưa, giao ước chuyện hôn
nhân cho hai đứa trẻ.
Sau khi lớn lên, mẹ cô trở nên vô cùng xinh đẹp với đôi mắt
lá răm và khuôn mặt trái xoan, còn cậu cháu trai trưởng kia, tức là bố cô cũng
là một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, hơn nữa rất thông minh, thi đỗ đại học
ngay trong lần đầu tiên khôi phục lại chuyện thi tuyển vào đại học. Mẹ cô vì
mắc bệnh viêm màng não mà dở dang chuyện học hành, sau khi tốt nghiệp cấp hai,
vào học trường y, rồi sau đó ở lại làm việc trong trạm xá.
Ông già thầy thuốc là người luôn giữ phong cách của người
xưa, vẫn luôn nhớ chuyện hôn nhân của hai đứa trẻ, lúc đó, từ bạn thanh mai
trúc mã, bố và mẹ của Vệ Tử cũng sớm đã yêu nhau, chỉ chờ bố cô tốt nghiệp là
kết hôn.
Nhưng vấn đề lại từ con trai và con dâu của ông già thầy
thuốc, họ nghĩ, con trai mình học đại học, sau này sẽ ở lại thành phố công tác,
vì thế một cô gái chỉ là y tá nông thôn không bằng cấp chẳng xứng đôi với con
trai họ, thế nên họ nảy ra ý định tìm cách ngăn cản cuộc hôn nhân ấy.
Nhưng ông già thầy thuốc nghĩ rằng, làm người thì phải giữ
lời hứa, ông đã mắng cho con trai và con dâu một trận. Người con trai của ông
không theo nghề bố, không học hành không nghề nghiệp, ở nhà làm nông, cuộc sống
vẫn phải nhờ vào sự giúp đỡ của ông, nên không dám kiên quyết trái ý ông, đành
phải đồng ý.
Sau khi cưới xong, bố mẹ cô không được sống lâu cùng nhau,
vì bố cô tốt nghiệp xong, được phân về một tỉnh thành cách quê hơn trăm cây số,
còn mẹ cô do vấn đề bằng cấp nên không thể xin chuyển công tác được, hơn nữa
điều kiện giao thông lúc đó khó khăn, tới cả tháng trời hai vợ chồng cũng không
gặp mặt nhau được lấy một lần.
Mẹ cô ở nhà, không chỉ lo làm việc mà còn phải chăm sóc cả
gia đình từ người già đến người trẻ, may mà có ông nội chồng giúp đỡ nên cuộc
sống cũng không đến nỗi quá khó khăn, nhưng nào ngờ khi mẹ cô thông báo chuyện
mình có thai với gia đình nhà chồng xong, ông nội chồng vì quá vui mừng nên đột
ngột ra đi.
Lo liệu xong chuyện ma chay cho ông nội chồng, cuộc sống của
mẹ càng ngày càng khó khăn hơn, bố mẹ chồng vốn luôn cảm thấy mẹ cô rất chướng
mắt, lúc này đổ lỗi cái chết của ông nội lên đầu bà, nói mẹ cô là sao chổi. Mẹ
cô cố nín nhịn, biết rằng chẳng qua bố mẹ chồng tiếc suất lương hưu của ông nội
chồng mà thôi, vì thế hằng tháng bà đem hết tiền lương của mình về đưa cho mẹ
chồng mà không giữ lại một xu nào.
Cuộc sống cứ thế trôi qua được một thời gian thì mẹ cô hạ
sinh một đứa con gái, chính là Vệ Tử, từ lúc đó, mâu thuẫn giữa bố mẹ chồng với
nàng dâu càng trở nên không thể nào xoa dịu đượ