
, trái tim ‘bang bang’ nhảy loạn lên, không rõ là nảy sinh cảm giác gì ở trong lòng cô. Là sợ hãi ? Kinh ngạc? Hay là bị tân tổng tài mê hoặc ? Chính cô cũng không rõ ràng.
Diệp Tường Phi thấy cô lui về sau, thì đem tầm mắt thu hồi, hắn sợ bản thân khi nhìn vào khuôn mặt kia sẽ lại thất thần, khuôn mặt kia cùng với bộ dạng Diệp Giai giống nhau như đúc !
Nghĩ đến Diệp Giai, liền nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, giống nhau như đúc !
Lâm Duyệt và Lưu Tuyết cười đùa giỡn trở lại chỗ ở, khi đi qua đại sảnh lầu một, Lâm Duyệt tưởng rằng chủ nhà giống như bình thường đều đi tới, cưởi tủm tỉm hô :
« Duyệt Duyệt, tan tầm ? Thế nào mà về trễ thế ? »
« Công ty tăng ca, lên nhà trước đã » Lâm Duyệt vẫy vẫy tay với hắn, lúc kéo Lưu Tuyết lên đến lầu hai, mới nhỏ giọng hỏi :
« Tên quỷ quyệt kia gần đây làm sao vậy, giống như thay đổi thành một người khác »
« Tớ làm sao mà biết » Lưu Tuyết cười tủm tỉm nói : « Như vậy không phải tốt sao, rất yên tĩnh nha »
« Hắc hắc, nói cũng phải » Lâm Duyệt cười hi hi, lấy chìa khóa ra mở cửa, về nhà việc đầu tiên là bắt đầu lấy chiếc áo khoác trong tủ của người đàn ông kia. Đặt lên trên giường, tìm kiến kỹ càng, người đàn ông quỷ dị kia nói ở trong túi áo trong có cái vòng cổ, nhưng kiểm tra ba lần bốn lượt, cô đều không có thấy ở chỗ nào nha.
“Hắc hắc, nói được cũng phải.” Lâm Duyệt cười hi hi, lấy ra cái chìa khóa mở cửa, về nhà việc đâu tiên là đến tủ lấy chiếc áo khoác của người đàn ông kia ra. Đặt lên trên giường cẩn thận tìm kiếm một hồi, người đàn ông quỷ dị kia nói trong túi áo có vòng cổ, nhưng kiểm tra ba lần bốn lượt, cô đều không phát hiện nơi nào có nha.
“ Duyệt Duyệt, cậu đang tìm cái gì vậy? “ Lưu Tuyết uống hai cốc nước, uống xong rồi mở miệng hỏi.
Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu lên nói : “ Hắn nói trong túi áo trong có vòng cổ, nhưng tớ tìm tới tìm lui đều không có”
Trong lòng Lưu Tuyết đánh mạnh một cái, không ngạc nhiên nhìn cô, dè dặt cẩn trọng hỏi : “Rất đáng giá sao ?Là ai thế? »
Không phải là cái lần trước cô lấy đi chứ, trời ạ ! Chủ nhà quái dị…. ! Một màn trong nháy mắt hiện lên trong đầu cô.
« Là vòng cổ của người đàn ông hôm qua bắt tớ đi, nhìn dáng vẻ của hắn giống như vòng cổ này rất quan trọng »
Lâm Duyệt nhớ lúc ấy Mạc Lặc Nghị Phàm tìm cô muốn vòng cổ, hắn không phải từng nói với cô là muốn gì đều có thể mua cho cô sao ? Làm sao mà để ý một cái vòng cổ ? Chẳng lẽ là vòng cổ đính ước ? Ừ, nhất định là như vậy !
« Hắn để ở chỗ nào ? »
« Hắn nói túi áo bên tay phải, nhưng tớ tìm rất nhiều lấn, đều không có nha »
Lâm Duyệt nói xong lại bắt đầu tìm kiếm lại, hoàn toàn không phát giác đến Lưu Tuyết miệng phun một ngụm nước sôi ra.
Quả nhiên là cái mà cô đưa cho chủ nhà ! Lần này xong rồi, cô làm sao kiếm tiến để chuộc lại cái vòng cổ kia ?
Do dự nửa phút, nhăn nhó nữa phút, Lưu Tuyết cuối cùng khẽ cắn môi, liền đi ra ngoài. Chủ nhà cho thuê đang ở quầy thu ngân đánh giá cô, cười ha ha nói :
« Lưu Tuyết, chuẩn bị đi ra ngoài sao ? »
« Không phải, tôi tôi là tới tìm chú » Lưu Tuyết nuốt nước bọt, có chút khó khăn mở miệng nói.
« Tìm tôi ? » Chủ nhà có chút bất an đứng lên, liền lo lắng cô chạy tới chỗ hắn muốn cái vòng cổ ngày đó, bởi vì cái vòng cổ có giá trị ít nhất là 1 vạn tiền, đủ cho các cô thuê nhà hơn hai năm, tương đương là vượt mức trả tiền thuê nhà.
Lưu Tuyết nhìn hắn, không ôm hi vọng gì, cười ngượng ngùng nói :
« Chú à, chú có thể trả cái vòng cổ kia cho cháu được không ? Duyệt Duyệt, cô ấy đang tìm nó »
Quả nhiên là muốn tới lấy vòng cổ, chủ cho thuê nhà khuôn mặt trầm xuống, nói :
« Cô có tiền trả tiền thuê nhà sao ? Thêm tháng này đã là bốn tháng, thu thêm tiền phạt gấp đôi, lấy tiền đến tôi trả lại cô »
«Hả ? Tiền phạt muốn gấp đôi ? » Lưu Tuyết kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, người này quá mức tham lam ? Lại nói, trên hợp đồng cũng không viết phạt như vậy. Nhưng trên hợp đồng thật ra có ghi là không được nợ tiền thuê nhà, ai ai ai…. !
« Không có tiền phải không ? Vậy không bàn nữa » Chủ cho thuê nhà đường sống một chút cũng không cho. Lưu Tuyết không có biện pháp đành phải xám mặt rời đi.
Một đường hùng hùng hổ hổ trở lại phòng trọ, Lâm Duyệt chưa từ bỏ ý định lại tìm kiềm lần nữa, một bên miệng gọi:
“Vòng cổ, vòng cổ, mày mau ra đây đi, để mẹ nhìn xem mày trông như thế nào……..ngoan nào…..”
Chân tay cô đều sử dụng, giống như chú chó nhỏ bò trên sàn nhà, tìm kiếm. Đột nhiên phía trước xuất hiện một đôi giầy nhỏ ngăn trở đường đi của cô, Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu mà kêu lên:
“Lưu Tuyết, cậu không thấy tớ đang tìm bảo bối của tớ sao?”
“Không cần tìm, cậu có tìm mỏi mắt cũng không tìm được đâu” Lưu Tuyết nhìn cô có chút bất đắc dĩ mở miệng.
“Cái tên mặt rỗ kia hôm nay xuất hiện ở cửa công ty, không tìm không được a, tớ oan sắp chết, ôi …” Lâm Duyệt lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn kêu thảm.
Nghiêm trọng như vậy? Lưu Tuyết liền trợn mắt, trái tim đập loạn nhịp, bộc trực nói: “Vòng cổ kia đã bị tớ cầm làm tiền thuê nhà, đưa cho chủ nhà rồi”.
Lâm Duyện sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt cô: “Cậu nó