
hỏ,
nàng vốn đã sớm nghĩ đến, nàng cùng Diệp Giai nhất định là có mối quan hệ
sâu xa gì. Nếu không, trên đời này làm sao có thể có người có bộ dáng giống
nhau đến vậy chứ?
Nhưng là, nàng lại không còn có cơ hội nhìn thấy Diệp Giai,
nước mắt lại lần nữa tuôn rơi trên mặt nàng.
Diệp Tường Phi nhẹ nhàng mà nâng cằm dưới của nàng lên, dừng
ở nàng, nhẹ nhàng gọi ra hai chữ: “Giai Giai…”
…
“Nghị ca ca, vì sao nhân sinh lại ngắn ngủi như vậy?” Lâm
Duyệt nhẹ nhàng mà tựa vào trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, chua xót hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm biết nàng lại nghĩ tới Diệp Giai, cúi đầu,
ở trên tóc của nàng hôn một cái: “Mỗi người có vận mệnh của riêng mình, ai đều
chẳng muốn mình có cơ hội sống thêm một chút, không phải sao?”
“Ân.” Lâm Duyệt gật đầu một cái, ánh mắt hai người đồng thời
nhìn về phía biển lớn. Hai trái tim yêu thương nồng nhiệt gắt gao dán tại cùng
một chỗ, đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng sóng gió cũng qua đi.
Gió biển nhẹ phe phẩy, xen lẫn tiếng cười như chuông bạc của tiểu Thư Tình, thổi bay quần áo cùng tóc của hai người, cảm giác
thoải mái thư thái từng tấc từng tấc ngấm vào da thịt.
“Nghị ca ca, tuy rằng em không có cách nào nhớ tới quá khứ,
nhưng em có thể xác định là bản thân em so với ba năm trước càng yêu anh hơn
nhiều, rất nhiều.” Lâm Duyệt mang ý cười nói, bởi vì giờ phút này nàng
thật sự rất rất thương hắn, trái tim yêu hắn đến không còn một khe hở.
“Cám ơn em, bảo bối.” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng lẩm
bẩm, bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, một nụ hôn yêu thương
sâu lắng nhẹ nhàng khắc khoải đậu trên môi nàng.
“Mặc kệ là ba năm trước đây hay là hôm nay, anh vẫn luôn yêu
em như vậy…” Hắn hôn đến vành tai của nàng, ở bên tai của nàng nhẹ nhàng nỉ non
nói.
Lâm Duyệt cảm động ôm chặt cổ hắn, bắt đầu đáp lại sự nhiệt
tình của hắn. Bờ biển xanh thẳm, bờ cát vàng óng, một đôi trai gái trải qua
thiên tân vạn khổ đang chìm vào những nụ hôn say đắm…