
g hơi hơi
nhếch lên, nhìn Lâm Duyệt lộ ra một nụ cười ôn nhu nói: “Tốt quá.”
Ở bãi đỗ xe bên trái bệnh viện một vị tài xế lái xe đi lên,
theo lẽ thường Lâm Duyệt lên xe trước, nhưng thời điểm Lâm Duyệt vừa mới tiến cả người vào trong xe, xe đột nhiên khởi động, một cái quay
đầu ngược về phía Mạc Lặc Nghị Phàm sau đó ở ngay trước mặt hắn mà lao
vút đi.
“Uy! Anh đang làm sao?” Lâm Duyệt bị tra tấn điên lên, toàn
bộ thân mình bị đè xuống lưng ghế, thời điểm ngẩng đầu lên, mới phát giác
xe đã lao đi rất xa bệnh việ rồi.
“Duyệt Nhi!” Mạc Lặc Nghị Phàm kinh hãi, nhanh chóng đuổi
theo vài bước sau, chiếc xe phía trước đã mất đi bóng dáng, hắn ở trong lòng
thầm kêu không ổn. Bởi vì trong lòng còn ôm cục cưng, cũng không dám tùy tiện
đuổi theo, trong khoảnh khắc đó, lo lắng khiến cho mồ hôi liền ròng ròng chảy
từ thái dương xuống.
Sau đó cuống quít lấy ra điện thoại triệu tập thủ hạ
tìm kiếm Lâm Duyệt, nhưng là, hắn không biết là Lâm Duyệt cứ vậy mà đi vẻn vẹn
hai năm trời…
“Các người rốt cuộc là ai!?” Lâm Duyệt một bên giãy giụa một
bên gào thét lớn.
Áp giải Lâm Duyệt đến gần một tòa biệt thự, hai vị nam tử
không dám thương tổn đến Lâm Duyệt, nhưng cũng không có mở miệng nói cho nàng
một chút tin tức gì.
Khi Lâm Duyệt bước vào trong phòng , khi nhìn đến
Morgan tiên sinh đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, nhất thời minh bạch là
chuyện gì đang xảy ra. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm buông lỏng cảnh
giác, ít nhất nàng biết bản thân hiện tại là an toàn, không phải bị kẻ xấu bắt
cóc.
“Ba ba…” Lâm Duyệt kinh ngạc hô lên một tiếng, hơi hơi cúi
đầu, trên mặt có rõ ràng mấy tia chột dạ, đột nhiên trong lúc đó hư không biến
mất 9 tháng, Morgan tiên sinh nên xử trí thế nào nàng đâu?
“Nga, bảo bối.” Morgan tiên sinh chỉ chỉ sô pha bên cạnh, ý
bảo nàng ngồi xuống, tựa như chưa từng có chuyệ gì xảy ra vậy, cười nói:
“Ta chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ về Anh quốc, phải mang con cùng trở về.”
“Con không muốn!” Lâm Duyệt theo bản năng kêu lên, ngừng lại
sau đó nói “Con muốn ở đây đi học, không muốn về Anh quốc.”
Morgan tiên sinh đánh giá nàng, trên mặt vẫn như cũ mang theo
cười nói: “Con không muốn theo ta về Anh quốc không phải vì muốn đọc sách, là
vì Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron, phải không?”
Lâm Duyệt cả kinh, nguyên lai ông đều đã biết hết, cũng đúng,
hai người vừa mới bắt nàng đến đây rõ ràng nhìn đến nàng cùng Mạc Lặc
Nghị Phàm cùng một chỗ. Chính là, Morgan tiên sinh có phải cũng biết nàng vừa
mới sinh cục cưng hay không?
“Con không muốn! Ba ba, đây là cuộc sống của con, ba
phải tôn trọng lựa chọn của con!” Lâm Duyệt lo lắng hô lên.
“Ta là người giám hộ của con, bây giờ con còn nhỏ! Phải nhận
sự giám hộ của ta!” Morgan tiên sinh nói xong, đứng lên: “Chúng ta hiện tại
phải đi tới sân bay, lập tức rời khỏi nơi này!”
“Con không đi!” Lâm Duyệt hổn hển quát, xoay người định hướng
ngoài cửa trốn chạy, vừa bước ra vài bước, lại bị hai gã tôi tớ bắt lấy, không
cho nàng tiếp tục đào tẩu.
“Buông! Buông ra!” Vừa mới sinh chưa tới hai tháng xong,
nàng cúi đầu hung hăng cắn mạnh lên cánh tay của một người trong bọn họ.
Tôi tớ ăn đau, kêu sợ hãi một tiếng, nhưng vẫn không dám buông tay
“Đem nó kéo vào trong phòng giam lại.” Morgan tiên sinh lạnh
giọng phân phó nói. Tôi tớ lên tiếng, liền áp giải Lâm Duyệt hướng lầu
hai đi đến.
Lâm Duyệt bị gắt túm chạt hai tay, không thể động đậy, chỉ có
thể dựa vào cái miệng, kêu lớn nói: “Ba ba! Người không thể làm như vậy
với con , con sẽ hận ba!”
Lâm Duyệt kêu la không có chút tác dụng, bị người ta đẩy mạnh
vào một gian phòng ngủ lớn, ván cửa ‘Phanh’ một tiếng bị khóa lại. Lâm Duyệt
gấp đến độ oa oa khóc lớn lên ,ngoài cửa truyền đến lời nói bất đắc dĩ của
Morgan tiên sinh, nói: “Bảo bối, ta đã khién con khổ sở, ta hi vọng con có thể
bình tĩnh vài ngày, quyết định quên đi Mạc Lặc Nghị Phàm, nam nhân không nên
yêu kia.”
“Con không muốn quên, con cũng quên không được…!” Lâm Duyệt
quỳ ngồi dưới đất nức nở khóc, nàng đã thân thiết mà yêu phải nam nhân kia sâu
như vậy, làm sao nói quên là có thể quên đây?
Nhưng là, nàng hiện tại có thể làm sao bây giờ? Nàng biết
Morgan tiên sinh một khi đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi.
Liên tục hai ngày qua đi, Lâm Duyệt chẳng những một giotj
nước cũng không uống, còn đem tất cả đồ đạc trong phòng đập phá lung tung, để
khiến cho Morgan tiên sinh chú ý, cho ông thấy rằng bản thân nàng không chịu
khuất phục.
Tuy rằng nàng đói tới ắp ngất, tuy rằng khóc đến mức sắp hít
thở không thông nhưng Morgan tiên sinh tựa như một người có ý chí sắt đá, mặc
cho nàng ở trong phòng khóc lớn nháo loạn.
Ở trong ý thức của Morgan tiên sinh, nếu có để cho nàng quên
đi nam nhân kia, hiện tại thống khổ một chút cũng là đáng giá, bằng không, kia
chính là thống khổ cả đời.
Cuối cùng, cửa phòng ngủ cũng mở ra, Morgan tiên sinh đi đến,
đau lòng nhìn chăm chú vào Lâm Duyệt một thân chật vật.
Lâm Duyệt vừa thấy ông tiến vào, trong lòng tựa như tìm
được hi vọng. Vội vọt đi lên, cầm lấy cánh tay ông cầu xin nói: “B