
ước hướng
trong văn phòng đi vào.
Trong văn phòng lớn, chỉ có tiểu Thư Tình đứng yên tại chỗ, không rõ đã xảy ra
chuyện gì vì sao lại đột nhiên yên lặng như vậy? Nở một nụ cười sáng lạn, chuẩn
bị mà hét lên: “Ba ba” hai chữ kia, lại bị người ta bịt kín miệng.
Chán ghét! Lại bịt miệng nó, lại không cho phép nó nói chuyện. Tiểu Thư Tình
mất hứng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn trừng mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của
Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt càng trừng mắt càng cố chạy gần tới bên Mạc Lặc Nghị Phàm, cuống quýt
bên tai Tiểu Thư Tình hạ giọng nói: “Bảo bối ngoan, gọi thúc thúc, mau gọi thúc
thúc hảo. . . Ân, nếu con nghe lời, ngày mai mẹ về nhà cùng con, được không. .
. cầu xin mà . . . Van cầu đấy! Bà cô của tôi. . . .”
Không đợi nàng cầu xin xong . . . . .
“Thúc thúc hảo.” Tiểu Thư Tình ngẩng cái đầu nhỏ, lớn tiếng hô lên ba chữ. Lâm
Duyệt sửng sốt, sau đó cư nhiên nở nụ cười, cảm kích vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó ,
học bộ dáng của nó, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khoa trương hô: “Thúc thúc
hảo.”
Mạc Lặc Nghị Phàm rùng mình, nheo mắt uất giận trừng mắt nhìn khuôn mặt gượng
ép cười của Lâm Duyệt, nàng gọi hắn là gì? Thúc thúc? Không chỉ có mình nàng
gọi hắn thúc thúc lại còn dạy tiểu Thư Tình cũng gọi hắn thúc thúc? Khinh người
quá đáng!
“Ha ha, Nghị Phàm thúc thúc, cám ơn chú đã giúp tôi chiếu cố muội muội, chú thật sự là người tốt nha.” Lâm Duyệt gượng cười ha hả nói: “Nghị Phàm thúc thúc, đã là người tốt thì tốt cho trót, chú giúp tôi mang đứa nhỏ về nhà đi, cám ơn chú trước. Mau đi! Mau về đi thôi!” Trong lòng Lâm Duyệt hò hét, đừng nên trở lại đi, không thì đầu của nàng mau nổ ra mất a.
Toàn bộ đồng nghiệp cùng ban lãnh đạo xung quanh đều giương hai mắt đánh giá màn kỳ quái này, Lâm Duyệt bị đồng nghiệp nhìn thấy xấu hổ vô cùng.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, xoay người, một tay đem Lâm Duyệt đang ngồi xổm trên đất nâng lên, cánh tay thon dài vòng qua lưng áo khéo léo của nàng vòng về phía trước. Lâm Duyệt bị kéo vào trong lòng hắn, ngẩng đầu hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Nàng nghĩ muốn phủi sạch quan hệ với hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Còn chưa đến một tiếng đã đem Tiểu Thư Tình dạy hư, nàng gọi hắn thúc thúc? Món nợ này, hắn không đòi lại không được.
Lâm Duyệt trừng mắt với hắn, từ kinh ngạc chuyển sang uất giận, mượn đây cảnh cáo hắn, tốt nhất đừng có làm điều gì bậy bạ. Còn có. Nàng nhớ đam mê lớn nhất của hắn chính là tùy ý, tùy chỗ, tùy lúc mà hôn người khác.
Nàng thề, lần này chỉ cần hắn dám hôn nàng . . . . . nàng liền. . . liền . . . .
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, khuôn mặt yêu mị trong nháy
mắt phóng đại, Lâm Duyệt hét lên một tiếng, hung hăng vung tay một quyền thẳng
tắp nện lên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm. Mạc Lặc Nghị Phàm đau đớn hét lên một tiếng,
không hờn dận trừng mắt với nàng : ‘‘Em đang làm cái gì ? ’’
‘Tôi muốn hỏi anh, anh đang làm cái gì?” Sắc lang! Đại háo
sắc ! Lâm Duyệt trong lòng mắng to, dãy dụa ý đồ vùng ra khỏi lồng ngực hắn.
Người đàn ông này không biến thái thì là cái gì? Trước mặt nhiều người như vậy
ôm ôm ấp ấp, rất kỳ cục!
Khuôn mặt Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa áp chế, dán vào bên
tai nàng nói: “Tôi chỉ muốn nói cho em biết, chúng ta đi ra đi ăn cơm trưa
thôi.”
? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? Không phải vừa rồi hắn muốn hôn nàng
sao? Chẳng lẽ là nàng hiểu lầm? —– Dọa người nha!
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt đỏ thoắt
trắng của nàng, khẽ cười một tiếng, buông cánh tay trên lưng nàng ra. Đucợ tự
do, theo bản năng Lâm Duyệt từng bước lùi về phía sau, căm giận nói : ‘‘Ai muốn
cùng ăn cơm trưa với anh ? Không biết xấu hổ!”
“Duyệt Duyệt không thể vô lễ!” Tiểu Thiên thấp giọng trách
mắng, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm về mối quan hệ của hai người, chính là
người ta đã đích thị chỉ Lâm Duyệt cùng ăn cơm, không đi cũng không được nha.
“Bất lịch sự chính là anh ta.” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn Mạc
Lặc Nghị Phàm bất mãn chỉ trích nói, có gì đặc biệt hơn người chứ, chủ tịch
Thụy Ca tập đoàn thì có gì đặc biệt hơn người? Khách quý thì có gì hơn người ?
Mạc Lặc Nghị Phàm ngoéo một cái khóe môi, cho nàng một cái
mộng ảo mỉm cười, giả bộ xin lỗi mở miệng: “Duyệt Duyệt, thực xin lỗi, vừa mới
chẳng qua là đùa với cháu một chút thôi, mà mối quan hệ của chúng ta lại tốt
như vậy . . . .”
“Ăn cơm! Ăn cơm phải không? Tôi đi.” Lâm Duyệt thét chói tai
chặn họng hắn, xú nam nhân. Muốn vạch trần nàng? ! Trước mặt mọi người vạch
trần nàng? Trời a! Rõ ràng cái gì nàng cũng không có làm, vì cái gì nàng phải
sợ hắn cơ chứ? Nàng cũng hắn chỉ là người xa lạ không có quan hệ, đứa nhỏ cũng
không quan hệ, rốt cục nàng đang sợ cái gì chứ?
Cắn răng miễn cưỡng cười tươi nói: “Nghị thúc thúc giúp tôi
chiếu cố em gái lâu như vậy, tôi vẫn nên mời chú ăn một bữa cơm mới phải, ừ,
chúng ta đi ăn mì thịt bò thấy thế nào? Liền quyết định như vậy đi, đi thôi đi
thôi!”
Vừa nói chuyện, Lâm Duyệt vừa lôi tay Tiểu Thư Tình hướng
thang máy đi đến nàng khởi xướng mời món này vừa rẻ mặt khác mỳ ăn rất nhanh,
hô hai tiếng là ăn xong rồi, thật là tốt.
Mạc Lặc Nghị Phà