
yệt có thể cảm giác
được là, đường này không phải đang đi tới Bạn Sơn biệt thự.
Bọn họ bắt nàng đi để làm gì? Không phải lại là tìm
thiếu phu nhân chứ? Ông trời a. . . Này mười tám năm đến bây giờ tổng cộng nàng
đã gả cho bao nhiêu người nha? ?
Tuy rằng trong lòng sợ muốn chết, Lâm Duyệt vẫn đang
giả vờ làm bộ dáng thật bình tĩnh quay đầu lại hướng hai vị soái ca kia nói:
“Đại ca, tôi không ầm ĩ, nhưng là tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình.” Dừng hai
giây, thấy đối phương không có lập tức quát bảo ngưng lại, tiếp tục nói: “Ta
tuyệt đối khẳng định không phải là thiếu phu nhân gì đó của các anh nha, trên
người tuyệt đối khẳng định không có tiền, nên nếu các người muốn giựt tiền . .
. .”
“Chúng tôi không giật tiền.” Vị nam hài kia tuổi còn
tương đối trẻ cười hắc hắc nói, đáp lại đồng thời vươn tay phải ra, làm một
động tác dễ như trở bàn tay: “Chúng tôi chỉ bắt cóc người!”
”Bắt cóc người?” Lâm Duyệt kinh hãi trừng mắt nhìn hắn,
trái tim nhỏ bé bị dọa đến đập thình thịch.
Nam hài hài hước gật gật đầu, tiếp tục nói chuyện thật
giật gân : “Đúng vậy, chúng tôi chuẩn bị đem cô bán sang Anh quốc, bán cho nhà
chứa. . .”
’Khụ’! Một tiếng ho khan cảnh cáo lạnh lùng vang lên,
nam hài rụt cổ không có dám lên tiếng.
Thời điểm Lâm Duyệt còn muốn nói cái gì đó, xe chậm rãi
tiến nhập vào một tòa xa hoa biệt thự, Cửa xe bị người ta kéo ra sau, cả người
Lâm Duyệt cũng bị người ta kéo đi xuống.
“Uy, các người nhẹ chút!” Lâm Duyệt bất mãn lớn tiếng kêu
lên, đối phương căn bản không để ý tới bất mãn của nàng, áp nàng đi vào một
gian phòng trên lầu biệt thự, một tay đẩy nàng vào rồi quay lưng rời đi.
Cửa phòng bị ‘Phanh’ một tiếng đóng lại, Lâm Duyệt cuống quít
từ trên đất bò lên, đánh tiếp, liều mạng đập cửa bản, lớn tiếng mắng: “Các
người là ai? ! Làm sao lại bắt tôi đến nơi này! Nói chuyện a!”
Nàng mới không cần bị bán đi Anh quốc, ô. . . Nàng đều rất
chết Anh quốc!
Lại kêu lại khóc cuối cùng không chiếm được hiệu quả
gì, không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn câm miệng, quan sát căn phòng ngủ
rất lớn này, bất tri bất giác ghé vào trên giường ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Lâm Duyệt đột nhiên bị người ta
đánh thức, trợn mắt, liền nhìn đến một người tuổi trẻ, nụ cười tựa như ánh mặt
trời đang nhìn bản thân.
”Tôi không muốn làm cái gì, chẳng qua là muốn tìm cô
nhờ cậy một chút.” Nam hài từ phía sau lưng lấy ra một chồng bài tập, không
chút khách khí nói: “Cô giúp tôi làm xong bằng đó bài tập, ngày mai thầy giáo
muốn kiểm tra, nghe được chứ?”
Lâm Duyệt khẽ bật dậy khỏi giường, trừng mắt nhìn hắn
nói: “Anh muốn làm gì?” Tuy rằng trên xe ngọn đèn thực tối, nhưng nàng vẫn là
có thể nhận ra tiểu tử này chính là người trên xe, đã nói muốn đem nàng bán
sang Anh quốc?
Khỉ
gió ? Đem nàng bắt đến đây chỉ vì muốn giúp hắn làm bài tập? ? Thật sự là trò
cười của ông trời a, sự sỉ nhục của thiên hạ a ! Nói gì, chính bài tập của nàng
còn chưa bao giờ làm hẳn hoi, còn phải giúp hắn? “Thế nào? Không muốn? Muốn đi sang Anh sao?” sắc
mặt thiếu niên kia trầm xuống , dương giọng uy hiếp nói, trông giống như một
con sói xám khinh dễ con thỏ nhỏ nhút nhát.
“Tôi…” Lâm Duyệt muốn nói là không muốn, vừa nhìn thấy biểu
tình hung tợn kia của hắn liền ngậm miệng, không tình nguyện mà cầm lấy
vở bài tập từ trong tay hắn lật lật xem một chút. Nguyên lai là bài tập
thi vào trường cao đẳng, được rồi, coi nhu ưlà bản thân nàng ôn tập đi. Ai…, số
nàng thật khổ nha!
“Cho cô hai giờ, phải làm xong đưa tôi!” Thiếu niên kia mệnh
lệnh xong, tựa như ló đầu ra ngoài cửa nghe ngóng rồi mới lén nút rời đi
Lâm Duyệt bất đắc dĩ một lần nữa nằm úp sấp lại trên giường,
trong lòng nghĩ hết thảy những chuyện đang xảy ra đây là cái gì? Có người
đến cứu nàng hay không a! Nghị ca ca…, mau tới cứu mạng nha…! Diệp tổng, tiểu
Bạch, mau tới cứu mạng nha….
Kêu cứu không có hiệu quả, chỉ có thể bò người ngồi dậy,
ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn làm bài tập, chờ mong làm xong bằng này bài tập là
có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Đáng tiếc là, đáng thương là… nàng khi nào mới làm xong toàn
bộ những bài tập này chứ, cửa phòng lại lần nữa bị người ta mở ra, tiên svào là
một người đàn ông còn trẻ. Bình tĩnh nói với nàng : “Lâm tiểu thư, phiền
toái theo tôi đến đại sảnh một chuyến.”
“Đi đâu cơ?” Lâm Duyệt theo bản năng muốn cự tuyệt.
“Thiếu gia tìm cô.” Nam nhân vẫn lạnh nhạt như cũ nói , hướng
nàng làm tư thế xin mời : “Lâm tiểu thư mời đi.”
Lại là thiếu gia nhà ai?! Gần đây kỳ lạ tại sao nàng
lại có thể chiêu nạp được một nhóm những người mặc danh kỳ diệu này nha. Lâm Duyệt tự biết phản kháng là không có hiệu quả, vì không muốn bị
người khác xốc nách lôi cổ đi ra ngoài, nàng đành phải tự bản thân mình
đi ra ngoài.
Lâm Duyệt sau một hồi đi theo người đàn ông kia, rốt cục cũng
đến được một gian phòng, bên trong một mảnh hôn ám, chỉ loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người ngồi ở trên sô pha. Cảm giác được bốn con mắt đang dò xét
trên người mình, khiến cho lòng của nàng chấn kinh.
Ngẩng đầu xem xét một chút bốn phí