XtGem Forum catalog
Người Mẹ Vị Thành Niên

Người Mẹ Vị Thành Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326785

Bình chọn: 8.5.00/10/678 lượt.

ng cằm của cô, khẽ mở miệng nói

“Duyệt Nhi, rốt cuộc tìm được em”

Lâm Duyệt rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của hắn, khuôn mặt đẹp giống như một bức tượng, đôi môi gợi cảm, mũi cao thẳng, mê người nhất chính là cặp mắt màu lam của hắn. Giờ phút này đang tỏa ra màu tím nhạt, là một đôi mắt khác hắn với người bình thường.

“Tôi không biết anh” Lâm Duyệt hoảng sợ, lắc đầu không biết vì sao, vẻ mặt hắn rõ ràng là dịu dàng, rõ ràng là hắn đang cười, khiến cô có thể được cảm giác áp bách đến từ trên người hắn khiến cô tới mức không thở nổi.

Người đàn ồn này vừa thấy biết ngay là người nguy hiểm, cô sao có thể quen biết người như thế chứ?

“Anh gọi là Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron, mà em là vợ của anh, Cytheria – Morgan, em thực sự không nhớ rõ anh sao?” đôi mắt màu lam nhạt của Mạc Lặc Nghị Phàm hiện lên một tia đau buồn, gắt gao dừng ở trước mặt người mà hắn tìm gần ba năm qua.

“Tôi không biết anh, cho tới bây giờ tôi không quen biết ai là Mạc Lặc Nghị Phàm, anh nhận sai người rồi, tôi không phải là người mà anh muốn tìm”. Lâm Duyệt căm giận mở miệng nói:

“Tôi còn là học sinh trung học, xin anh không cần đem danh hiệu thiếu phu nhân cao quý đặt lên đầu tôi, nếu bị trường học chứng thực, tôi sẽ bị đuổi học, anh có giúp tôi được không?” Nghĩ đến khả năng bị trường học đuổi học, cô từ sợ hãi liền chuyển tức giận lên hắn

“Anh không có nhận sai người” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm cô nói.

“Chú à, tôi mới mười tám tuổi, mong chú hiểu rõ, thấy thế nào cũng không như là phu nhân của chú đi?” Lâm Nguyệt chịu không nổi trợn đôi mắt lên, trên đời này làm sao có thể có người ngu ngốc như vậy.

“Duyệt Nhi, anh sẽ khiến em nhớ lại anh” Ngón tay hắn chạy xuống cằm cô, dịu dàng, giống như vuốt ve kỳ trân dị bảo. Cô đã quên hắn, hắn lại không có biện pháp quên cô…….

“Bệnh thần kinh” Lâm Duyệt lui về phía sau vài bước, né tránh sự dịu dàng của hắn (sự đụng chạm của anh A Nghị với tỷ ấy…..hihi)

Mạc Lặc Nghị Phàm duỗi cánh tay ra, đem cô ôm vào lòng làm thân thể cô gắt gao dán trên người hắn. Cúi đầu ấn đôi môi ấm áp lên môi cô. Ngang ngược mà thân thiết hôn đôi môi đỏ mọng của cô, hương vị hắn quen thuộc, hương vị hắn nhớ mãi không quên……Giờ phút này cảm xúc của hắn tràn ra, kích động toàn thân hắn đều run run.

Lâm Duyệt cả kinh trợn hai mắt lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt được phóng đại trước mắt mình, hắn cư nhiên hôn cô? Có lầm hay không? Lần đầu tiên gặp mặt chiếm tiện nghi cô, hôm nay còn…!

Khi Mạc Lặc Nghị Phàm hôn cô chăm chú, đột nhiên Lâm Nguyệt cắn môi hắn một cái, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, hắn sửng sốt một chút, buông môi cô ra.

“A —! Cháu không cần lại đây!” Lâm Duyệt hét chói tai hướng dịch phía bên kia giường, ‘Phanh’ một tiếng, bởi dịch quá đà, thân mình nặng nề ngã xuống sàn nhà, may mắn sàn nhà có thảm, nếu không…..

“Mẹ, sao mẹ không để ý đến con và ba ba?” tiểu nữ oa từ cuối giường đi qua, ngồi xổm trước mặt cô nói.

Lâm Duyệt thét chói tai la lớn:

“Cô không phải mẹ cháu! Cháu mau ra ngoài! Cút ngay!”vừa kêu vừa đứng dậy hướng cửa phóng đi.

“Ba ba nói người là mẹ cháu, ba ba nói mẹ cháu tên là Lâm Duyệt, ba ba nói bức ảnh trên tường chính là mẹ cháu…”

“Ba cháu là kẻ biến thái, bị bệnh thần kinh, cháu đi tìm người khác đi, cô không gánh nổi nha!!” Lâm Duyệt hô một tiếng kéo cánh cửa gỗ có chạm trổ, vừa chạy được bước đầu tiên liền đụng đầu vào một lồng ngực lớn, theo phản xạ bị đẩy ra.

Mạc Lặc Nghị Phàm duỗi cánh tay ra, mang cô tiến vào trong lòng, mới khiến cô lần nữa không bị ngã.

Lâm Duyệt ngẩng đầu liền gặp ánh mắt màu lam khiến cô vừa hận lại e ngại, cuống quít rời khỏi sự ôm ấp của hắn, lớn tiếng nổi giận nói:

“Anh thả tôi đi! Tôi muốn về nhà!”.

“Nơi này chính là nhà của em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào cô nói.

“Nơi này không phải nhà của tôi! Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước tôi không nên cứu anh, cho anh chết ở trên đường luôn!” Lâm Duyệt nổi giận mắng, làm chuyện tốt cứu hắn, cư nhiên đổi lấy kết cục hôm nay như vậy.

“Cảm ơn em đã cứu anh” Mạc Lặc Nghị Phàm nâng mặt cô lên, nhìn thật sâu vào. Đúng vậy, hắn nên cảm tạ cô đã cứu hắn, bằng không hắn đã sớm mất mạng.

Bị trúng hai phát súng trí mạng mà không chết, quả thật là một kỳ tích, kỳ tích này có công lao của cô.

“Ba ba, mẹ không cần Thư Tình…” Đứa nhỏ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương mở miệng nói.

Lâm Duyệt quay lại liếc nhìn đứa trẻ, trong lòng đột nhiên không sợ hãi nữa, nhưng cô quả thật là mẹ của con bé sao. Ba năm trước còn đang học cấp hai, hơn nữa bản thân đã làm gì đều nhớ rõ tất cả, làm sao có thể có một đứa con gái lớn như vậy?

Nhưng vì sao cô bé lại giống mình như vậy.

Mạc Lặc Nghị Phàm cúi người ôm tiểu Thu Tình ở dưới, dịu dàng nói:

“Mẹ không phải là không cần con, chỉ là mẹ không nhớ rõ con thôi”.

“Tiên sinh, anh thật sự nhận nhầm người, tôi không phải là người mà anh muốn tìm, xin anh thả cho tôi trở về đi” Lâm Duyệt hạ thấp giọng, sử dụng chiêu cầu xin.

“Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước” Mạc Lặc Nghị Phàm một tay ôm tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Lâm Duyệt hướng nhà ăn ở lầu một đi đến.