
a!”
“Đại ca, Đại ca! Cô ta điên rồi! Còn cắn người nữa!”
“Con mẹ nó, đồ vô dụng!”
Người đàn ông đang ngồi một bên, bỗng dập tắt điếu thuốc đứng lên, đưa tay ra nắm lấy tóc Ka Ka. Cánh cửa kia thình lình mở ra, bên trong phòng tối
âm u có một người đang đứng, đúng là Lâm Thiến!
“Dừng tay lại!”
Lâm Thiến chậm rãi mở miệng nói, trong mắt cô ta nhìn có vẻ như bình
tĩnh, mà ý cười bên môi lại như che giấu điều gì đó!
“Đưa cô ấy
đi bệnh viện, Lâm Thiến! Xem như tôi cầu xin cô!” Cửa vừa mở ra, Ka Ka
chỉ cảm thấy giống như bị bánh xe nghiến qua, cơ thể rốt cuộc chịu không được, giữa hai chân đang chảy máu đầm đìa, cô lập tức dựa vào khung
cửa, giọng nói khàn khàn đứt quãng từng câu.
“Tôi có thể đưa cô
ấy đi bệnh viện, chỉ cần cô đồng ý một điều kiện.” Lâm Thiến cười khẽ,
môi mỏng mím lại, tuy nói có vẻ như ép người, nhưng rõ ràng cũng mang
theo vài phần hoang mang.
“Mau nói, chỉ cần cô chịu đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện, cái gì tôi cũng đồng ý!”
“Tốt!” Lâm Thiến cất cao giọng nói, cười một tiếng: “Cô lập tức làm cho mình
sạch sẽ, như không có chuyện gì xảy ra cả. Chuyện ngày hôm nay, nếu cô
giữ kín mọi việc, tôi sẽ đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện ngay bây giờ!”
Ka Ka rũ xuống hàng lông mi dày, ẩn sâu trong đáy mắt nỗi tuyệt vọng cùng
âm trầm không ai nhìn thấy, cô giận dữ gật đầu: “Tôi đồng ý!”
“Lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng Trương ở bệnh viện thành phố, xin
ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất điều một xe cứu thương đến gấp!” Lâm Thiến thấy cô chấp nhận, không chút suy nghĩ liền nói.
Ka Ka quay đầu
lại, liếc mắt nhìn Văn Tĩnh nằm dưới đất: “Tĩnh nhi, cậu nhất định phải
cố gắng chống đỡ. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ nhất định tự tay róc
xương lóc thịt ả đàn bà đê tiện này!”
Ka Ka lau sơ sài thân thể,
lấy bộ đồ của mình từng cái mặc vào, rửa mặt sạch sẽ, cột tóc gọn gàng
lại. Lúc cô đi ra, Văn Tĩnh đã được xe cứu thương đưa đi. Lâm Thiến ngồi trong phòng khách, sắc mặt nghiêm chỉnh, bình tĩnh nhìn cô.
Ka
Ka nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người tính đi ra khỏi phòng. Lâm
Thiến bật đứng lên, ngăn cô lại: “Ka Ka, cô chờ một chút.”
Cô ta
khẽ cười, cúi đầu hớp một ngụm cà phê: “Cô cũng đừng hận tôi, bây giờ cô cảm thấy đau khổ như thế nào, thì sáu năm trước mùi vị sống không bằng
chết của tôi lúc đó cũng như vậy.”
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi đến bệnh viện.” Ka Ka không trả lời vấn đề kia, chỉ lạnh lùng chuyển đề tài.
“Khu đất thúy đê nhã trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi như tôi bồi thường.” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly
xuống, cười nhẹ một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng. “Khu đất Thúy đê nhã
trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi
như tôi bồi thường.” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly xuống, cười nhẹ
một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng.
“Nếu vậy, tôi thay
mặt Tĩnh nhi cám ơn Lâm tiểu thư.” Ka Ka nhìn theo bóng lưng cô ta,
gương mặt trắng bệch hiện lên từng điểm đỏ hồng. Chợt cô đưa tay ra đóng mạnh cánh cửa lại, hướng thang máy lảo đảo đi... bệnh viện.
Phòng giải phẫu vẫn còn sáng đèn, trong hành lang Kỳ Chấn lo lắng đến toát mồ hôi, ôm đầu ngồi trên ghế dài nói không ra một câu, Trần Nhị cũng buồn
bực không lên tiếng, chỉ hút thuốc. Hoan Nhan rơi nước mắt lo cho bạn
không biết làm sao mới tốt bây giờ, Ka Ka đứng ở một bên cũng lặng
thinh.
“Tĩnh nhi, cậu nhất định không thể gặp chuyện không may,
cậu phải cố lên, bảo bối cũng vậy cố lên. Nếu cậu xảy ra bất trắc gì,
mình làm sao dám nhìn mặt cậu và Nhan nhi. Mình thật sự hối hận, tại sao lúc đầu không trực tiếp giết chết họ Lâm kia? Sáu năm trước cô ta tổn
thương Nhan nhi, sáu năm sau lại là mình và cậu!”
“Vào trong đó
lâu như thế, sao Tĩnh nhi còn chưa thấy ra?” Kỳ Chấn chợt ngẩng đầu lên, trog mắt vằn lên sợi tơ máu. Mấy ngày nay, anh đều bận rộn lo chuyện
cạnh tranh đấu thầu, không có thời gian để nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả
Tĩnh nhi cũng không chăm sóc cho cô được. Bây giờ Tĩnh nhi sinh non,
nếu là, nếu là.... Kỳ Chấn không dám nghĩ tiếp, trong đầu hiện lên đều
là hình ảnh Văn Tĩnh hoạt bát, cô yêu thích mặc quần dài màu đỏ tươi,
Văn Tĩnh người phách lối đem anh ăn sạch sành sanh. Thế mà bây giờ, cô
đang nằm trên giường bệnh, bất lực và cô đơn, còn anh chỉ có thể đứng
ngoài cửa trơ mắt nhìn, không thể bên cạnh chăm sóc cô.
“Đừng có gấp, Kỳ Chấn! Văn Tĩnh không việc gì đâu, thân thể cô ấy nhất định tốt, cửa ải này nhất định sẽ vượt qua.”
Thân Tống Hạo cuống quýt mở miệng an ủi bạn, anh chưa bao giờ thấy qua nét
mặt sợ hãi mà bất lực như vậy của Kỳ Chấn. Chỉ là, dù Văn Tĩnh có khổ
cực thế nào, vẫn có Kỳ Chấn ở bên cạnh, còn khi Hoan Nhan hạ sinh Noãn
Noãn, anh ngay cả biết cũng không biết.
“Đều là do tớ không tốt,
lẽ ra phải chăm sóc cô ấy thật tốt, mỗi ngày tớ nên ở bên cạnh cô ấy một tất cũng không rời...” Kỳ Chấn đau khổ nắm tóc của mình, không nhận ra
cổ họng đã khản mất cả tiếng.
“Là tôi không tốt.... Tôi không coi trọng Tĩnh nhi, hại cậu ấy đau đớn như vậy, tôi thật đáng chết!” Ka Ka
chợt nói, cô đ