
khuôn mặt cô, nhan chóng đi đến bên ghế sa lon.
Hoan Nhan chợt quay người lại, ôm lấy cổ anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào
trước ngực anh, tiếng nói thanh thúy cất lên: “Mẹ nói chúng ta
hãy....sinh thêm một em bé nữa.” Hoan Nhan chợt quay
người ôm lấy cổ Thân Tống Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào ngực anh, thủ
thỉ : "Mẹ nói. . . . . . chúng ta hãy sinh thêm một em bé nữa ."
Thân Tống Hạo cảm thấy có tiếng nổ ầm làm chấn động cả lồng ngực, anh cúi
đầu, nắm lấy cằm của Hoan Nhan đem khuôn mặt của cô từ trong lồng ngực
nâng lên. Hoan Nhan cười thẹn thùng, sắc mặt đỏ ửng, hàng mi khép hờ
khẽ lay động như cánh bướm, cô liều mạng xoay mặt đi: "Là ý của mẹ,
không phải em nói...Em, em...cũng không muốn sinh thêm con nữa . . . .
."
Tuy nói vậy, nhưng toàn bộ khuôn mặt của cô đã trở nên đỏ lựng, nhiệt độ trên người cũng nóng lên, Thân Tống Hạo không xác định
nổi cảm xúc trong lòng anh bây giờ là vui hay buồn.
Nói vui, vì cô nói như vậy có nghĩa là cô đã bắt đầu tiếp nhận bản thân anh, mà
nói buồn vì anh chẳng biết nói với cô như thế nào về chuyện có thể cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể sinh con được nữa? Anh cũng không biết
làm cách nào nói cho ba mẹ mình chấp nhận sự thật việc cô không thể sinh con được nữa .
Nhìn vẻ mặt Thân Tống Hạo đầy kinh ngạc
không nói nên lời, Hoan Nhan không khỏi ảo não, nhìn xem cô đã làm cái
gì, đầu óc cô nóng lên liền chạy tới nói những lời to gan lớn mật như
vậy, nhưng hết lần này tới lần khác người ta liên tục không để ý đến.
Ngay lập tức Hoan Nhan đưa tay đẩy Thân Tống Hạo ra, đứng thẳng người lại "Anh chắc còn bận việc, em về nhà trước ."
Hoan Nhan mới đi được hai bước liền bị một cái tay đưa xoẹt ngang thân nắm
đúng vào cổ tay. Hoan Nhan cảm thấy có một lực đạo kéo cô ngã nhào về
phía sau, rơi trở lại vào trong ngực của anh.
"Anh đương
nhiên rất muốn chúng ta lại sinh thêm một cục cưng nữa, nhưng anh rất sợ em lại phải chịu khổ như lần trước, hơn nữa anh cũng chưa chuẩn bị tâm
lý thật tốt, cho nên, cho nên em hãy để cho anh thêm một thời gian ngắn
nữa được không?"
Nhìn vẻ mặt kinh sợ của anh, Hoan Nhan
không nhịn được cười: "Được rồi, em cũng muốn nói với anh, chúng ta có
một mình Noãn Noãn là đủ rồi, nếu có thêm em bé, em sợ rằng con bé sẽ
tủi thân, nó sợ nhất người khác không cần nó, không thương nó…"
"Sẽ không như vậy, cho dù chúng ta về sau có thêm bao nhiêu con nữa, anh
vẫn yêu Noãn Noãn nhất." Nhìn thấy cô lại đau lòng, anh vội vã nói dỗ
dành .
"Vì sao vậy?" Hoan Nhan có chút khó hiểu, cô vẫn nghĩ anh là người rất yêu thích con trai.
"Noãn Noãn sinh ra khi anh không có ở bên cạnh, cho nên anh muốn mình phải
dành toàn bộ tình yêu thương cho nó, chỉ có cách ấy ngoài ra cũng không còn cách nào khác để bù đắp cho con bé." Anh ôm lấy cô, suy nghĩ một
chút về chuyện ngày trước của anh: nhớ lại khi học lớp nhất, khi ấy anh
vẫn còn là một cậu bé con, buổi tối ngủ nhất định phải nắm được tấm thảm nhỏ trong tay mới có thể ngủ được, hầu như đêm nào cậu bé cũng bị ác
mộng làm cho tỉnh lại... anh cảm thấy vô cùng hối hận, chẳng qua là hối
hận bây giờ không ích gì, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là cố
gắng giành tình yêu thương cho con gái nhiều hơn, nhiều hơn để đền
bù hết thảy.
"Anh có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, khoảng
thời gian này Noãn Noãn không được vui, Á Hi đi rồi, ngay cả một cuộc
điện thoại cũng không gọi cho nó, con bé vẫn còn rất nhớ Á Hi, bảo nó
gọi anh một tiếng ba ba cũng không chịu. . ."
"Đừng nghĩ
nhiều đến chuyện này, từ từ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù sao trước đây Á Hi cũng luôn ở bên chăm sóc con bé, Noãn Noãn có tình cảm sâu nặng với Á Hi cũng là điều tất nhiên, đừng bắt buộc con phải làm chuyện nó không
thích, anh cũng không vội."
"Vâng, anh nói như vậy em cũng an tâm, Noãn Noãn tính tình ương ngạnh như vậy, cũng không biết là giống ai đây."
" Không phải là giống em thì còn có thể giống ai được nữa?" Thân Tống Hạo cười to, đưa tay lấy áo khoác ôm lấy cô hướng về phía bên ngoài bước
đi: "Hôm nay về nhà đi, anh khẳng định mẹ đã đón Noãn Noãn đi rồi, chúng ta trở về nhà mình nhé, có được hay không?"
"Em còn chưa
nói tiếng nào với ba mẹ và Duy An đấy." Hoan Nhan cúi đầu, có chút xấu
hổ, cô biết quyết định tái hợp với Thân Tống Hạo khởi đầu chính là từ
một khắc kia. Bản thân cô cũng hiểu sau khi phát sinh mọi chuyện, cô nên tiếp nhận cuộc sống chung hòa thuận với anh, chẳng qua suy nghĩ một
chút, cô vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, thời gian hơn năm năm, cô giống
như tự làm khổ mình, gần như là giữ thủ tiết, mà anh, cũng không phải là không có lỗi?
"Trước tiên chúng ta đi siêu thị mua chút đồ
ăn gì đó, sau đó mình về nhà nấu cơm ăn có được hay không?" Anh mở cửa
xe hỏi ý kiến của cô.
"Anh làm cho em ăn?" Hoan Nhan cười,
cô biết rõ từ trước đến nay phòng bếp vốn là nơi anh một bước cũng chưa
hề đặt chân qua.
"Tất nhiên rồi, có điều anh chỉ biết làm một món mà thôi." Anh mở miệng trả lời ngoài dự liệu của cô.
"Anh sẽ làm món gì?" Hoan Nhan trợn to hai mắt có chút không dám tin tưởng,
người đàn ôn