
c kia không
có linh hồn như búp bê vải mặc cho anh điều khiển, bây giờ các người như vậy thì tôi có thể ngoan ngoãn nghe lời anh nói sao?".
Tống Gia
Minh nhìn cô gái trước mặt không còn anh định đoạt nữa, mi tâm không
khỏi xiết chặt lại: "Hoan Nhan, em khi nào thì thay đổi như vậy hùng hổ
dọa người không nói đạo lý hả?".
Hoan Nhan nhìn lại, bụng đầy uất ức, không cam chịu, lại bị dồn ép chất vấn một chữ cũng không nói ra
được, cô đứng lên, không còn sức lực mở miệng: "Thật xin lỗi, Lâm đại
tiểu thư, tôi chúc hai người hạnh phúc đầm ấm đến già, vĩnh viễn không
gặp được người thứ ba" (Vân Vân: *bật ngón cái* chửi hay lắm)
Xoay người, cô bước chân không hề do dự, bị Tống Gia Minh bỏ cô không sợ, bị người thứ ba khi dễ cô cũng không sợ, cô chỉ lo lắng, ngày mai làm sao
cầm mười vạn tiền, thế nào cũng bị mẹ kế bán đi!
Lúc đi ra quán
bar, trời mưa càng lớn, dù sao đã ướt đẫm, Hoan Nhan không chú ý nữa,
dưới ánh mắt hoảng sợ người qua đường từng bước đi vào trong mưa.
Một ly rượu đầy, lúc này xem như phát huy tác dụng của nó, Hoan Nhan bắt
đầu đi không vững, bước chân cũng bắt đầu nghiêng ngả....
"Hứa
Hoan Nhan, kiên trì.... Không được chết ở đường phố, không được chết
thảm hại như vậy, đôi cẩu nam nữ kia sẽ cười nhạo....".
Hoan Nhan lẩm bẩm dừng bước, nước mưa đem đường phố rửa sạch sẽ, cô chờ ở ven
đường, đưa tay vẫy đón xe, cô muốn về nhà, không, không phải là ngôi nhà lạnh ngắt đó, tắm vượt qua hai mươi phút sẽ bị mắng, không phải là nhà
đó, là ngôi nhà mà có thể yên ổn ngủ một giấc mà không bị người khác làm ồn....
Từng chiếc xe vội vã từ bên người cô chạy qua, đối với
việc cô vẫy tay giống như là chưa từng nhìn thấy, Hoan Nhan chửi mắng
một câu, dứt khoát đến giữa đường phố, ngăn chặn được một chiếc xe....
Đèn xe phát sáng cơ hồ đem ánh mắt cô đau đớn, chậm rãi ngừng lại, Hoan
Nhan nhìn qua các đốt ngón tay, vừa nhìn thấy chính là chiếc xe xa hoa,
trong đầu Hoan Nhan cũng là bột nhão, cô trực tiếp tiến lên, hai tay vịn trên kính trong suốt ở tay lái, hướng về phía người đàn ông bên trong
tối cười thật to: "Này, tôi tên là Hứa Hoan Nhan, có thể hay không đưa
tôi về nhà....".
Cô trực tiếp tiến lên, hai tay vịn trên kính trong suốt ở tay lái, hướng
về phía người đàn ông bên trong tối cười thật to: "Này, tôi tên là Hứa
Hoan Nhan, có thể hay không đưa tôi về nhà....".
Người đàn ông
lấy tay tháo kính đen xuống, lộ đôi mắt hoa anh đào rạng rỡ, trong mắt
kia tràn đầy ngả ngớn cùng xem thường, nhìn lại cô gái nhếch nhác trong
mưa kia.
Cô nửa đêm ở đầu đường, sắc mặt nhợt nhạt giống quỷ, ngăn chặn xe của anh lại, muốn anh đưa cô về nhà?
Thân Tống Hạo khóe môi khinh thường nâng lên, tầm thường như vậy, gái đứng
đường cũng nên về nhà nghỉ ngơi a! Cô ta thật đúng là chuyên nghiệp.
Anh không để ý tới, lại một lần nữa đạp chân ga, xe gầm một tiếng rời đi,
vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, ở phía sau kính, Thân Tống Hạo lờ mờ
thấy bóng dáng kia từ ngã ở vũng nước, rất lâu cũng không thấy nhúc
nhích....
Hoan Nhan nằm ở vũng nước, nước lạnh buốt dội vào mắt
mũi miệng cô, dường như muốn xua tan đi thần trí mơ màng không rõ, cô
làm gì? Một người đơn giản trẻ trung, cùng Tống Gia Minh ở cùng một chỗ
nửa năm chỉ cầm tay, Hứa Hoan Nhan vậy mà ở trên đường tùy tiện cản xe
người đàn ông?
Trong lòng vẫn là để ý đi, để ý người phản bội kia, để ý người kia không nể mặt làm nhục, để ý cô bỏ ra tất cả tình cảm....
Đèn xe lại một lần nữa sáng lên, Hoan Nhan cố sức mở mắt, vẫn là chiếc xe
mới vừa rồi kia, cửa xe bên cạnh cô cũng mở ra, người đàn ông kia, kiêu
ngạo nâng cằm: "Này, lên xe, cô muốn chết ở chỗ này sao?".
Hoan Nhan vùng vẫy đứng lên, trên đầu gối đau nhức, cô bất lực gục ở nơi này, cắn môi, không nói một câu.
Thân Tống Hạo vỗ vô-lăng, trong miệng chửi một câu rồi mở cửa xe ra, hẳn là
dây thần kinh đáp sai rồi, mới tới coi người phụ nữ không hiểu này?
Được rồi, kỳ thực anh là một đại thiếu gia, không muốn thêm vụ tai tiếng,
hoặc là xảy ra án mạng để cho ông già nhà anh râu riu dựng lên đi!
Một tay đem cô đứng lên trực tiếp ném ở chỗ ngồi. Shit! Anh ngày mai phải đổi xe!
"Cô đi đâu vậy?" Anh cầm khăn lông xoa xoa trên tóc cô còn đọng nước, lại đem khăn ném trên người cô.
Hoan Nhan do dự một chút, trong đầu vụng về hoạt động, nhà? Nhất định không
thể quay về, ký túc xa? Đã sớm khóa cửa đi.... Trên người cô ngay cả
tiền xu cũng không có, còn đi được nơi nào?
Cô nắm khăn lông run rẩy lau mặt, cảm giác được bên trong xe ấm áp lến, hẳn là mở lò sưởi....
"Tôi, tôi không biết...." Hoan Nhan giống như con mèo lang thang, co lại chỗ
ngồi phía sau, khóe mắt cụp xuống, càng lộ ra ánh mắt tội nghiệp....
"Làm ơn đi tiểu thư, nhà cô ở nơi nào cô hẳn phải biết chứ!" Thân Tống Hạo
tràn đầy tức giận đứng lên, buổi tối tốt đẹp như vậy, lại bị người phụ
nữ đáng chết này phá hoại hết!
"Tôi trở về sẽ bị mẹ mắng chết.... Làm ơn, anh tùy tiện giúp tôi tìm một khách sạn, tôi sẽ trả tiền lại cho anh....".
Hoan Nhan hổ thẹn cúi đầu, mặt bắt đầu nóng lên, đối với một người không