Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325004

Bình chọn: 9.00/10/500 lượt.

khách, ông chủ niềm nở đón tiếp, hỏi chụp gì, anh chàng rất

điển trai, trên người toàn hàng hiệu, chúng tôi cứ tưởng một công tử nhà giàu

nào đó đến liên hệ chụp ảnh cưới, cuối cùng anh ta chụp gì, cô biết không?”

Mao Lệ chậm rãi hỏi: “Chụp gì?”

“Anh ta chụp ảnh chân dung để thờ!” Anh chàng thợ làm đầu có mái tóc vuốt keo

dựng đứng, chậc lưỡi mãi: “Lúc đó ông chủ tôi tưởng anh ta nói đùa, anh ta trẻ

như vậy, sao lại đi chụp ảnh thờ, nhưng anh ta rất nghiêm túc, còn yêu cầu thợ

trang điểm của chúng tôi sửa sang cho anh ta chút ít. Chúng tôi mới ý thức có

thể anh ta không đùa, mặc dù không biết nguyên nhân, anh ta nói anh ta chỉ muốn

gửi nụ cười của mình cho người anh ta yêu, chúng tôi hỏi có phải đó là bạn gái

không, anh ta cười không nói, chậc chậc, tuy hơi kỳ nhưng đúng là khiến chúng

tôi cảm động.”

Mao Lệ nhìn mình trong gương, một chỗ nào đó trong tim cô chợt giật mạnh, cô

nhớ ra chi tiết này hình như đã xem trong bộ phim nào đó, nhân vật nam chính là

một thợ ảnh, biết mình không sống được bao lâu, đã chụp một bức di ảnh với nụ

cười rạng rỡ, không ngờ ngoài đời lại có người như thế thật... Anh chàng thợ

làm đầu còn nói những gì cô nghe không rõ, đột nhiên thấy mệt mỏi, có lẽ do hóa

trang hơi đậm, cô thấy hơi khó thở. Lúc này đột nhiên di động có tiếng “ting

tung”, báo hiện có tin nhắn. Tim cô đập thình thịch, tin nhắn của Triệu Thành

Tuấn: “Tôi đang ở bên kia đường, có thể gặp một lát không, tôi có một thứ muốn

đưa cho em.”

Mao Lệ đứng dậy ngoái đầu, bên ngoài cửa sổ là một cây phượng cổ thụ, rõ ràng

bây giờ không phải là mùa phượng ra hoa, nhưng cô không biết có phải là ảo

giác, cô bàng hoàng nhìn thấy tán phượng rực hoa đỏ như lửa cháy giữa tầng

không, những bông hoa lửa chói chang đến mức cơ hồ khiến người cô đau rát như

phải bỏng. Cô nhảy lên, giống như bị một sức mạnh nào đó hấp dẫn, không nói một

câu, nâng chiếc váy dài quét đất chạy xuống cầu thang.

“Cô gái, cô đi đâu?”Anh chàng đuổi theo hỏi. Mao Lệ cười: “À, có người bạn đợi

bên ngoài, tôi ra gặp anh ấy một lát sẽ quay lại.”

“Nhanh lên, sắp chụp ảnh rồi.”

“Được, tôi chỉ đi một lát.”

Chỉ đi một lát, cô đã nói như vậy thật. Tuy nhiên, lúc Mao Lệ bước qua ngưỡng

cửa ảnh viện, cô đột nhiên hoa mắt, hình như cánh cửa một không gian nào đó đột

nhiên mở ra, trước mặt hiện ra một khoảng trống, bên tai có tiếng tụng ca xa

xăm, như vẫy gọi cô. Cô đứng trên bậc cửa định thần, lúc này mới phát hiện,

nguyên nhân là do ánh mặt trời quá chói chang, ánh mặt trời chiếu lên bức tường

kính của mấy tòa nhà cao vút phía trước, phản quang của nó làm người ta hoa

mắt.

Ngoài đường gió rất to, chiếc váy dài của Mao Lệ bị gió hất lên như bay. Triệu

Thành Tuấn đã xuống xe, hai người nhìn nhau qua con đường, bởi vì chỗ này gần

đại lộ Dân Tộc, xe qua lại như nước chảy, Mao Lệ nhìn mặt anh lúc ẩn lúc hiện

giữa những chiếc xe vun vút phóng qua, bất chợt sững người, ánh nắng chói chang

chiếu lên khuôn mặt cô từng quen thuộc nhất, những âu yếm ngọt ngào trong quá

vãng đến bây giờ đã bay theo gió, lòng đột nhiên trĩu nặng xót xa, tạo hóa đã

cho họ gặp nhau, cuối cùng họ vẫn không thể thực sự đến với nhau, giống như bây

giờ, hai người cách nhau một con đường, ở giữa là dòng xe cuồn cuộn như dòng

sông, tựa hồ cách cả một thế giới.

Tín hiệu đèn lại thay đổi, Triệu Thành Tuấn lên xe, quay một vòng lái về phía

bên này. Anh dừng lại ở đầu đường cách chỗ cô đứng không xa, xuống xe đi đến.

Gió hất một bên vạt áo sơ mi đen của anh, anh vẫn tuấn tú điển trai, chỉ có

điều nhìn kỹ mới phát hiện đã gầy một cách đáng sợ, sắc mặt cũng trắng một cách

bất thường, bước đi cơ hồ không vững.

Mao Lệ đột nhiên cảm thấy có vật gì đâm nhói vào lòng, bóng người quá thân

quen, đang từng bước đi đến, nhưng trong cảm giác của cô, người đó càng đi càng

xa khỏi cuộc sống của cô. Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt vẫn như

xưa, trên mặt dường như vẫn thấp thoáng nụ cười: “Chúng ta tìm một chỗ nói

chuyện được không?”

Mao Lệ lắc đầu: “Không, có gì cần nói, anh nói ở đây, em thế này không tiện

lắm.”

Triệu Thành Tuấn ngắm nhìn cô, lần này là cười thật: “Hôm nay em rất đẹp.”

Trông anh rất yếu, sắc mặt trắng nhợt lác đác những mảng xám, môi cũng hơi tím:

“Khi nào đi?”

“Chuyến bay ngày kia.”

“Nhanh vậy sao? Không biết sau này chúng ta liệu có thể gặp lại.”

“A Tuấn, sắc mặt anh rất kém, có phải anh ốm không?” Mao Lệ chăm chú nhìn mặt

anh, có lẽ không đơn thuần do cú sốc, cô nghĩ cơ thể anh lại có vấn đề.

“Vậy ư?” Anh bất giác sờ tay lên cằm, rõ ràng đang mệt, vẫn nói đùa: “Em thấy

tôi có thể khỏe được không? Bạn gái cao chạy xa bay, ha ha...”

“Cảm ơn anh!” Mao Lệ nhìn anh cố giữ giọng bình thường, quả thật cô phải cảm ơn

anh, cảm ơn tình cảm anh dành cho cô những năm qua.

Nhưng Triệu Thành Tuấn không hiểu, lời cảm ơn này hàm ý rất sâu. Có lẽ anh

không biết cô đã đọc những bức thư đó, nhưng cô cũng không nói, đằng nào sớm

muộn anh cũng biết.

Lúc này Triệu Thành Tuấn rút từ trong túi ra một chiếc băng đĩa đưa cho cô:

“Trả em, vật về chủ cũ


80s toys - Atari. I still have