
giận dữ: "Đúng là đồ vô dụng"
Bốp....
Một cái bạt tai rơi xuống mặt Vưu Trung Tĩnh, cô ta ngã nhào xuống đất đau đớn ôm má. Mục Quang căm tức nhìn cô, tức giận đến râu dựng mắt trợn tròn.
"Tại sao Doãn Băng Dao rời đi rồi còn trở về?"
"Tôi cũng không biết. Cô ta đã đồng ý với tôi sẽ rời đi." khóe miệng Vưu Trung Tĩnh ửng đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Mục Quang.
"Cô có thể nhân lúc Thẩm Hiên Bạch không có mặt ở đó dẫn cô ta đi, hoặc là trực tiếp dùng thủ đoạn ép cô ta rời đi! Chỉ nói ngoài miệng như vậy, cô cho rằng cô ta sẽ rời đi sao?"
"Tôi...."
"Được rồi! Cô mau trở về đi, sau này không cần khách khí như vậy, sau này tôi không muốn chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai."
"Vâng, Mục tiên sinh, tôi biết, lần sau tuyệt đối không để chuyện như này xảy ra lần thứ hai."
Vưu Trung Tĩnh về tới căn biệt thự của Thẩm Hiên Bạch, bản thân chịu một cái tát này, hoàn toàn là vì Doãn Băng Dao. Một ngày chưa đuổi cổ được Doãn Băng Dao, cô sẽ không có một ngày tốt đẹp. Mục tiên sinh sẽ không bỏ qua cho cô. Hơn nữa, cô ta luôn ở bên cạnh Thẩm Hiên Bạch, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến bước tiến của anh. Suy nghĩ một lúc, Vưu Trung Tĩnh nghĩ ra một biện pháp.
Cô nhất định phải đuổi được Doãn Băng Dao đi!
Ngày hôm đó, ba người cùng nhau dùng cơm trưa, Vưu Trung Tĩnh nói: "Hiên Bạch, tôi đã giúp anh nhận một chương trình bên Nhật, anh phải qua bên đó một chuyến."
"Cái gì? Không phải tôi đã nói trong mấy tháng tới tôi không muốn nhận bất kỳ chương trình nào sao?"
"Nhưng anh đã nghỉ ngơi một tháng, đây là sự kiện do công ty đại diện bên kia sắp xếp, tôi cũng không có cách nào từ chối." Vẻ mặt Vưu Trung Tĩnh khó xử.
Hiên Bạch suy nghĩ một chút, "Vậy cũng tốt. Băng Dao, em đi cùng anh"
"Em?" Doãn Băng Dao kinh ngạc
Vưu Trung Tĩnh chen vào: "Hiên Bạch, Băng Dao không phải đang mang thai sao? Đi lại nhiều, sẽ không tốt cho cơ thể cô ấy."
"Đúng đó, em muốn ở lại đây nghỉ ngơi." Doãn Băng Dao gật đầu, nhân cơ hội này cô có thể rời đi.
"Ừm, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Anh nhìn về phía Doãn Băng Dao, ánh mắt dịu dàng như nước, "Băng Dao em yên tâm, anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở về."
"Vâng, anh đi đường chú ý an toàn."
"Anh biết rồi, em yên tâm." Thẩm Hiên Bạch để dao dĩa xuống, lau khóe miệng, đứng lên nói với Vưu Trung Tĩnh: "Tôi tới phòng đọc sách đợi cô, cô ăn xong vào phòng tìm tôi. Tôi muốn bàn bạc cụ thể với cô về chuyện này."
Sau khi Thẩm Hiên Bạch đi lên lầu, Vưu Trung Tĩnh ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Doãn Băng Dao, sau đó đứng dậy, cũng đi theo lên lầu.
Vào tới phòng đọc sách, anh xoay người nhìn Vưu Trung Tĩnh, vẻ mặt âm trầm, "Tại sao đột nhiên có chương trình?"
"Công ty đại diện sắp xếp." Vưu Trung Tĩnh thản nhiên trả lời.
Nhìn vẻ mặt Thẩm Hiên Bạch, trong lòng cô vô cùng uất ức, khi nãy ở trước mặt Doãn Băng Dao, vẻ mặt anh rất dịu dàng. Hiện giờ đối mặt với cô, lại biến thành như vậy. Hôm nay cô chịu đựng những uất ức này, tất cả đều vì Doãn Băng Dao!
Trước khi Doãn Băng Dao xuất hiện, Hiên Bạch chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
"Thật sự là do công ty đại diện sắp xếp?" Trong lòng Thẩm Hiên Bạch có chút nghi ngờ "Cô biết trong thời gian này, tôi phải xử lý những chuyện khác, tại sao không từ chối."
"Hiên Bạch, anh hãy nghe tôi nói. Một tháng nay anh không nhận bất kỳ chương trình biểu diễn nào, anh là một nghệ sĩ, nếu tiếp tục như vậy sẽ có người nghi ngờ thân phận của chúng ta. Cho nên tôi đành phải nhận thay anh. Hơn nữa chuyến đi Nhật lần này chỉ kéo dài mấy ngày. Lần này tôi không đi cùng anh, yên tâm đi, chuyện bên này đã có tôi là Mục tiên sinh xử lý"
Anh nhìn cô ta không chớp mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Vậy cũng được, chỉ còn cách như vậy thôi, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho Băng Dao"
"Ừm, tôi biết."
Trong lòng Vưu Trung Tĩnh dâng lên niềm vui sướng nho nhỏ. Lần này, nhất định phải diệt trừ Doãn Băng Dao!
Ngày hôm sau, Thẩm Hiên Bạch lên máy bay sang Nhật. Doãn Băng Dao dõi mắt nhìn anh rời đi, trong lòng thầm nói lời tạm biệt với anh. Hiên Bạch, hẹn gặp lại anh sau, cảm ơn anh đã đối tốt với em. Nhưng em không có phúc được hưởng. Sau này nhất định phải tìm được người con gái đáng để anh yêu thương.
Doãn Băng Dao tính buổi trưa sẽ rời đi, khi đang thu doạn đồ đạc, Vưu Trung Tĩnh bước vào. Doãn Băng Dao xoay người, chưa kịp hỏi cô ta có chuyện gì, liền bị tát một cái ngã xuống đất. Cái tát khiến cô choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên tối đen. Chống một tay xuống đất, một tay ôm má, khó hiểu nhìn Vưu Trung Tĩnh.
"Doãn Băng Dao, cái tát này là tôi trả lại cho cô" vẻ mặt Vưu Trung Tĩnh hết sức dữ tợn.
"Cô có ý gì?"
Doãn Băng Dao tức giận, muốn đứng dậy, Vưu Trung Tĩnh lại đột nhiên đưa chân ra, giẫm xuống mu bàn tay cô, "Doãn Băng Dao! Tôi nói rồi, hãy rời khỏi Hiên Bạch"
Doãn Băng Dao muốn rút tay về, bàn chân của Vưu Trung Tĩnh lại dùng thêm lực giẫm xuống bàn tay cô, một lực này khiến bàn tay Doãn Băng Dao đau như kim châm sát muối.
Vưu Trung Tĩnh từ trên cao xuống, hung tợn hỏi: "Cô thích đàn Piano cùng Thẩm Hiên Bạch đúng không? Tôi cho cô đàn! Cho cô đàn!"