
xuống địa ngục.
Đúng vậy, cô không phải là người thuần khiết, cô uống say rượu xảy ra tình một đêm với một người đàn ông, ngay cả người đàn ông đó là ai cũng không biết...
Nằm xuống giường, Băng Dao mạnh mẽ lau đi những gọt nước mắt trên mặt.
Cuối cùng rồi sẽ như thế nào? Từ sau khi người đàn ông này xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô cảm giác nước mắt của mình rơi xuống nhiều hơn.
Nếu là ngày trước cô sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.
Đúng! Cô không cho phép mình khóc, trên thế giới này, không có chuyện gì có thể đánh gục sự kiên cường của Doãn Băng Dao!
***
Sau khi ở trong nhà họ Thẩm một thời gian, Doãn Băng Dao phát hiện, cô hoàn toàn bị Ngự Giao nhốt trong nhà.
Sau đêm đó, mấy ngày liền Ngự Giao không chạm vào cô, cũng không qua đêm cùng cô. Thậm chí rất ít khi nhìn thấy anh ta.
Có khi muốn ra ngoài mua chút đồ, liền bị mấy người vệ sĩ chặn lại, cô gọi điện thoại cho Ngự Giao, anh nói: "Ở trong nhà tôi, đối với cô là an toàn nhất. Nếu như cô không sợ chết, không sợ bị lão già người Đài Loan kia phát hiện, vậy cô có thể đi ra ngoài, tôi không có ý kiến"
Anh ta chỉ nói một câu như vậy, liền cúp điện thoại
Không có một từ dư thừa.
Thật ra sống trong nhà họ Thẩm rất tốt, mặc dù không được dự do, nhưng hai chị em cô không cần phải lo cái ăn cái mặt, không cần mỗi khi về nhà phải nhìn sắc mặt của bà mẹ kế Thi Lục Đình.
Hơn nữa, Ngày đó khi em trai cô bị cơn sốt cao nguy hiểm, Ngự Giao đã nhanh chóng mời bác sĩ giỏi nhất tới khám bệnh cho em trai cô
Có lẽ, cô nên tạm thời yên tâm ở lại đây....
***
Bên ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, tối đêm nay trời rất đẹp.
Ở bên trong cửa sổ, truyền ra giọng nói dịu dàng của Doãn Băng Dao. "Doãn Lăng Diệc, ngoan nằm xuống, đắp chăn lên, chị kể chuyện cổ tích cho em nghe" Doãn Băng Dao kéo chăn lên, đắp cho Doãn Lăng Diệc.
Cậu liền lắc đầu, "Em không muốn nghe chuyện cổ tích, em muốn nghe chị kể chuyện về anh"
"Anh?" cô không hiểu, "Anh nào?"
"Chính là người bạn tốt của chị đó, em hôm đó em thấy anh ấy bước từ trên xe xuống, anh rất đẹp trai. Doãn Lăng Diệc rất thích anh"
"À, em nói anh ta sao" cô chợt hiểu ra, "Tại sao Doãn Lăng Diệc lại thích anh ấy?"
"Ừm..." Doãn Lăng Diệc cắn ngón tay nghĩ nghĩ, "Bởi vì anh ấy rất mạnh mẽ giống một người anh trai"
Băng Dao cười cười, "Thì ra là vì vậy"
Cậu kéo tay Băng Dao, "Chị có thể bảo anh chơi cùng Lăng Diệc được không?"
"Hả... không được đâu"
"Tại sao?" Lăng Diệc thất vọng hỏi.
"Bởi vì công việc của anh ấy rất bận, đợi sau này anh ấy hết bận, chị sẽ bảo anh ấy đến chơi cùng em được không?" Không nỡ nhìn vẻ mặt thất vọng của em trai, cô đành phải nói dối.
"Chị có thể nói cho em biết anh tên gì không?"
Dường như Doãn Lăng Diệc rất thích Ngự Giao.
Cô cảm giác có chút kỳ lạ, một người lạnh lùng như Ngự Giao, cả người tràn đầy cảm giác thô bạo, tại sao em trai cô lại có thể thích anh ta?
"Anh ấy tên... Thẩm Ngạn Bằng"
Thẩm Ngạn Bằng là tên thực của Ngự Giao
"Ồ, Anh Ngạn Bằng, hì hì, tên này thật là hay"
Băng Dao xoa xoa đầu em trai, thật ra thì ngốc nghếch cũng chưa chắc là không tốt, suy nghĩ đơn giản, không cần hiểu thế giới đen tối này
Khó khăn lắm cô mới dỗ được Doãn Lăng Diệc ngủ, cô vừa vươn vai một cái, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra hít thở bầu không khí trong lành ban đêm.
Trong lúc vô tình nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu bên dưới.
Đó là chiếc xe chuyên dùng của Ngự Giao.
Anh ta về rồi! trong lòng Băng Dao đột nhiên có chút vui sướng.
Đã mấy ngày nay Ngự Giao không trở về nhà.
Một người bảo vệ mở cánh cổng lớn sang trọng, chiếc xe từ từ chạy vào bãi đỗ xe.
Băng Dao đóng cửa sổ, trở về phong của mình.
Đi trên hành lang, trong lòng vô cùng rối rắm, không biết có nên đi tới phòng anh ta hay không.
Bình thường, nếu anh ta không "cho gọi", bọn họ sẽ không bao giờ chạm mặt nhau.
Bất đắc dĩ thở dài, Băng Dao ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đã đi tới trước cửa phòng của Ngự Giao!
Cô bị hành động của chính mình làm sợ hết hồn.
Đang định xoay người rời đi, liền nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra...
Tiếng ưm... ưm... a... a...a... mờ ám của phụ nữ, truyền vào trong tai cô.
Bước chân cô liền dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay, mở cánh cửa phòng Ngự Giao. Một giây sau, Doãn Doãn Băng Dao liền hối hận vì bản thân đã đẩy cửa ra.
Trên sofa, hai thân thể đang quấn lấy nhau, người đàn ông cao lớn cường tráng lõa thể, người phụ nữ cũng không một mảnh vải trên người, cặp chân dài của cô ta đang vòng chặt trên hông người đàn ông. Sự dây dưa triền miên mãnh liệt, trong phòng tràn đầy mùi xạ hương.
Doãn Băng Dao kinh ngạc mấy giây, bàn tay đặt trên nắm cửa dùng sức nắm thật chặt, trong lòng dường như có vật gì đâm vào đau đớn.
Cô xoay người chuẩn bị rời đi...
“Đứng lại” Giọng nói của Ngự Giao vang lên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, mồ hôi thấm ướt mấy sợi tóc trên trán, phủ lên đôi mắt hẹp dài càng làm tăng thêm cảm giác ngông cuồng. Ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía cửa nơi Doã