Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213864

Bình chọn: 9.00/10/1386 lượt.

ồi, vậy tương lai nhất định Thẩm Hiên Bạch sẽ hận cô thấu xương. Bị chính người mình yêu nhất oán hận, cô không thể chịu đựng được việc này....

Nhìn bóng lưng Thẩm Hiên Bạch rời đi, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt Vưu Trung Tĩnh. Cô xoay người ngồi xuống chiếc đàn Piano trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn, từ đầu ngón tay phát ra những nốt nhạc du dương như dòng nước chảy.

Là khúc nhạc "Hôn lễ trong mộng", khúc nhạc hẹn ước giữa Thẩm Hiên Bạch và Doãn Băng Dao. Thực ra cô cũng biết đàn khúc nhạc này, nhưng chưa từng nói. Vì cho tới bây giờ Hiên Bạch sẽ không cần cô hợp tấu cùng anh, trong lòng anh chỉ có Doãn Băng Dao, người có thể hợp tấu cùng anh khúc nhạc "Hôn lễ trong mộng" này, chỉ có duy nhất một người là Doãn Băng Dao.

Thẩm Hiên Bạch mãi mãi không biết, trong lòng Vưu Trung Tĩnh cũng có một hôn lễ trong mộng, một hôn lễ của cô và anh, nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuôi theo gò má.

Vưu Trung Tĩnh cô cả đời gánh trên vai thù hận của gia đình, tận mắt thấy bố mẹ em trai chết trước mặt mình. Cô cho rằng, đời này sẽ không còn chuyện gì khiến bản thân đau lòng như vậy, cô tin rằng mình đã trở thành một người phụ nữ máu lạnh vô tình. Nhưng khi gặp Thẩm Hiên Bạch, tất cả đều thay đổi. Khi phím đàn cuối cùng được ấn xuống, những nốt nhạc như còn vang vọng trong căn phòng.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay.

Doãn Băng Dao kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Quang đứng trước cửa, ông ta đang vỗ tay: "Không ngờ con gái nuôi của tôi tài năng như vậy, tại sao tôi không phát hiện ra nhỉ"

Đúng vậy, cô là con gái nuôi của ông ta, Mục Quang có rất nhiều "con gái nuôi" giống như cô. Nhưng thực chất ông ta chỉ đang bồi dưỡng những công cụ giết người mà thôi.

"Mục tiên sinh" Vưu Trung Tĩnh có chút kinh hoảng, vội vàng quay đầu lau nước mắt trên mặt

Mục Quang nhíu mày bước vào, đi theo bên cạnh còn có hai vệ sĩ.

"Cô sao vậy? Vẻ mặt rất hoảng sợ" Mục Quang nghi hoặc đi tới trước mặt Vưu Trung Tĩnh.

"Không có, không có gì"

Mục Quang cười cười, "Tôi nuôi cô từ lớn đến bé, nhất cử nhất động của cô không thể lọt qua mắt tôi" Nụ cười trên gương mặt ông ta đột nhiên biến mất, không vui hỏi: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thật sự không có gì" Vưu Trung Tĩnh lắc đầu.

"Bốp...."

Ông ta giơ tay tát dùng lực tát cô một cái thật mạnh, một âm thanh vang dội vang lên.

Vưu Trung Tĩnh ngã nhào xuống chiếc đàn Piano, lập tức những tiếng "Đinh... đinh...." chói tai vang lên.

"Bây giờ cô đã học được cách nói dối tôi sao! tên tiểu tử Thẩm Hiên Bạch kia đã đi đâu? Nói mau" Mục Quang nhận ra tình hình có gì đó không ổn. Ông ta rút súng dí vào đầu Vưu Trung Tĩnh. Vưu Trung Tĩnh nhìn họng súng đen ngòm, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

"Mau nói cho tao biết, rốt cuộc nó đã đi đâu? Đừng tưởng tao không biết, mày yêu tên tiểu tử kia, mày không thoát khỏi bàn tay tao đâu."

Vưu Trung Tĩnh nhắm mắt, đột nhiên nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mục Quang! Nhiều năm qua ông nắm giữ tôi trong lòng bàn tay, nhưng không có nghĩa có quyền định đoạt số phận của tôi. Tôi là một con người, không phải con rối! Cho nên, tôi sẽ không nói cho ông biết Thẩm Hiên Bạch đi đâu."

Mục Quang có chút kinh ngạc, không ngờ một đứa bé do chính tay mình bồi dưỡng từ nhỏ tới lớn, lại dám phản kháng ông ta.

"Tao hỏi một lần cuối cùng, rốt cuộc Thẩm Hiên Bạch đã đi đâu?" Cô càng không nói, ông ta càng hoài nghi.

"Tôi sẽ không nói" Vưu Trung Tĩnh kiên định trả lời.

Những ngày gần đây, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu đã không thể ở bên cạnh chung sống cùng Thẩm Hiên Bạch, không thể đem lại hạnh phúc cho anh, vậy cô sẽ để anh đi theo hạnh phúc của riêng anh.

Đôi mắt của Mục Quang lộ ra vẻ khát máu "Bây giờ mày không còn biết vâng lời như vậy, giữ lại cũng vô tác dụng."

Pằng.....

Một tiếng súng vang lên, kết thúc hoàn toàn những tiếng nhạc văng vẳng trong phòng. Trên chiếc đàn Piano màu trắng từ từ xuất hiện một màu máu đỏ tươi chảy ra từ ngực Vưu Trung Tĩnh.

Cô gục người xuống đàn Piano, trong khoảng khắc viên đạn xuyên qua cơ thể, nhưng trong ánh mắt cô hoàn toàn không có hoảng sợ, chỉ hiện lên dáng vẻ sung sướng được giải thoát .

Chỉ là, cô vẫn không đành lòng, cúi đầu mặt dính sát trên chiếc đàn Piano, tựa như đang nghe được hơi thở trên người Hiên Bạch và cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của anh.

Cơ thể yếu ớt chậm dãi trượt xuống đất, sắc máu đỏ thắm nổi bật trên chiếc đàn Piano màu trắng. Cô bò ra phía cửa, vươn tay như muốn bắt lấy thứ gì đó. Hiên Bạch, em phải đi rồi, không bao giờ còn chăm sóc anh được nữa, giờ phút này em rất muốn chạy đến bên cạnh anh, rất muốn rất muốn được nhìn anh một lần cuối cùng, hoàng tử của em.

Cơ thể Vưu Trung Tĩnh từ từ nhích về phía cửa, cho đến giây phút cuối cùng, cô vẫn muốn bò đến bên cạnh người đàn ông kia, ngắm nhìn nụ cười của anh lần cuối cùng.

Mục Quang đá cô một cước, tiếp đó liền bắn một phát súng vào chân cô.

"Hự...." Cô rên lên một tiếng, chút sức lực cuối cùng trong cơ thể rốt cuộc cũng bị rút


Polaroid